LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

)

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 5. Cả bản thiêu người

"Duật, mày điên rồi, muốn liên luỵ cả nhà đều bị dân bản xua đuổi ư?"

Bà Sí lẫn vợ chồng Sí con đều ra sức ngăn cản khi thấy cậu Duật đứng về phía bố con mo A Sòng, khiến cậu dời sự chú ý khỏi cái nhà kho đó. Cậu giằng mình ra khỏi sự níu giữ của bà Sí, vô tình quệt qua cẳng tay trái của bà, khiến bà kêu lên một tiếng đau đớn, vết thương vốn được giấu kín dưới lớp áo dài tay lập tức rách ra, máu thấm vào vải ướt đẫm một mảng.

"Con xin lỗi! Mẹ bị thương từ trước ư? Chuyện xảy ra khi nào sao con không biết?"

Ánh mắt bà Sí có sự lúng túng nhẹ nhưng rất nhanh đã biến mất, chỉ đáp qua loa: "Sao mày biết được, lúc đó mày vắng nhà xuống núi đi tòng quân mà."

Đám đông vẫn chưa buông tha cho cậu, có kẻ còn cầm hòn đá toan ném vào cậu. Cậu nhìn những con người điên cuồng ngu muội, hét lớn:

"Rồi các người sẽ hối hận! Là ai vẫn luôn giúp các người xua đuổi tà ma, không có ông ấy, các người có chắc sẽ đối phó được với hồ ly không?"

Đám người ồn ào thoáng im lặng, nhưng rất nhanh sự im lặng đó đã bị một giọng nói ồm ồm phá vỡ:

"Cần gì cái loại thầy mo phản bội dân bản như lão! Tao xuống núi mời thầy pháp dưới xuôi về đây cho chúng mày xem! Những kẻ tầm nhìn hạn hẹp, chẳng bao giờ vượt ra khỏi rừng núi này, làm sao mà biết được chứ!"

Lão A Đốc dương dương tự đắc nói, lập tức nhận được sự ủng hộ của cả đám người vây quanh. Sí con nắm lấy bả vai cậu Duật mà nài nỉ:

"Coi như anh xin mày! Hành động của mày sẽ khiến cả nhà bị liên luỵ đó!"

Trong lòng cậu Duật đầy sự ấm ức nhưng rốt cuộc vẫn phải suy nghĩ đến người thân, cậu cúi đầu lầm lì không nói gì thêm nữa. Sí con thở phào vì thằng em đã chịu nghe lời, anh ta vội vã đưa cả nhà về để tránh cậu Duật lại nói gì xung đột thêm với dân bản.

Còn lại cái x.ác của Húng điên cười toe miệng vẫn nằm cứng đơ ở đó. Nó vốn chẳng phải người trong bản, nên chẳng ai chịu đứng ra lo hậu sự cho nó. Người ta sợ rước thêm xui xẻo vào mình.

Lão A Đốc vỗ ngực bước lên nói: "Để tôi, dẫu sao cũng là tôi đưa nó tới đây."

Tuy ra vẻ là vậy nhưng lão cũng chỉ cho người hầu đem tới manh chiếu, quấn cái x.ác cứng đơ như tượng đá lại rồi đào đại một cái huyệt chôn qua loa, lẻ loi một góc trong rừng, cách xa bãi tha ma của bản. Cũng chẳng thèm thắp cho Húng điên lấy một nén hương, nấm mồ của nó cứ thế cô đơn lạnh lẽo giữa rừng. Trông chỉ như một mô đất nhô lên, không nói không ai biết còn có một cái thây người nằm dưới đó.

Xong xuôi, ai về nhà nấy, tuy chẳng ai biết chút tiếng gió gì về tay thầy pháp dưới xuôi kia, chẳng biết hắn có đủ tài phép cứu cả bản không, nhưng lòng ai cũng thấy an tâm hơn chút vì đã trừng trị được kẻ mà họ cho là có tội.

[...]

Cậu Duật sau khi bị ép phải về nhà, trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ làm sao để giúp mo A Sòng minh oan. Cái ch.ết của Húng điên cũng khiến cậu bận tâm mãi, nó vốn không phải người trong bản, trên trán cũng chẳng hề bị hồ ly đánh dấu, tại sao lại bị cuốn vào cuộc trả thù đẫm máu của hồ ly với dân bản này chứ?

"Cậu Duật.... cậu Duật ơi.... cứu.... cứu tôi với.... tôi nóng quá...."

Đêm nay cậu lại nằm mơ thấy một người nào đó kêu cứu. Khung cảnh trước mắt cậu toàn một màu lửa cháy rừng rực, trông giống như bên trong của một cái nhà kho. Nhưng thứ khiến cậu thảng thốt không phải là đám cháy ngùn ngụt, mà là nơi này có một con hồ ly trắng toát!

Con hồ ly có đôi mắt sáng ngời trong veo như hồ nước mùa thu, khiến cậu chỉ cần nhìn liền nhận ra, nó chính là con hồ ly đã cứu cậu khi cậu rơi xuống núi. Một đôi mắt đẹp nhưng dường như nó nhìn không rõ, cứ chạy loạn cả lên tìm lối ra.

"Cứu.... cứu tôi với...."

Tiếng người phát ra từ miệng con hồ ly không ngừng vang lên, khẩn thiết cầu xin cậu. Cảnh vật nhìn có chút quen mắt, cậu Duật bàng hoàng nhận ra, đây chính là cái nhà kho bí hiểm của nhà mo A Sòng mà! Chẳng lẽ cái cảm giác kỳ lạ, giống như có ai nhìn cậu, dõi theo cậu, chính là vì có một con hồ ly bị nhốt trong nhà kho!

"Không!"

Cậu Duật mở bừng mắt tỉnh dậy, trong lòng lo lắng không thôi. Nếu chỉ là một con hồ ly bình thường, có lẽ cậu sẽ không lo lắng đến vậy. Con hồ ly này lại khác, nó chính là ân nhân cứu mạng của cậu.

Cùng lúc đó bên ngoài đang có tiếng ồn ào náo nhiệt, cậu càng thấy kỳ quái hơn. Tại sao nửa đêm rồi người ta còn dám tụ tập bên ngoài nhiều như vậy? Cậu bước vội ra ngoài, quả nhiên y như trong giấc mơ, cả một khoảng trời phía ngôi nhà của mo A Sòng đang bùng lên cháy hừng hực. Tiếng người hò hét vang dậy cả một góc, thế nhưng chẳng có ai chịu dập lửa. Họ chỉ đứng chỉ trỏ với khuôn mặt hả dạ, họ tụ tập ở đây là để thiêu cháy thêm chứ không phải để cứu người.

Lão A Đốc đứng nhìn ngôi nhà bốc cháy ngùn ngụt, trên tay lão cầm cây đuốc, phấn khích quơ qua quơ lại, miệng cười khằng khặc:

"Gi.ết nó đi! Gi.ết nhà nó đi! Đốt cháy tất cả những thứ đồ nghề lão dùng để làm trò đi! Khặc khặc khặc..."

Vừa nói lão vừa tiện tay ném ngọn đuốc vào gốc cây đào cổ thụ:

"Cái gì của lão đều đốt hết sạch cho tao!"

Mấy kẻ ngày thường hay nịnh bợ lão đều lập tức ném thêm đuốc vào cây đào theo. Cây đào với những cành cây sần sùi khẳng khiu, dần dần bén lửa rồi bùng lên kêu lách tách. Nhìn từ xa trông nó không khác gì một người khổng lồ ch.ết cháy.

Lão A Đốc cười thoả mãn nhìn, nhưng nụ cười chợt tắt ngấm khi thấy có người đang múc từng thùng nước ngoài suối tạt vào cái nhà kho để dập lửa.

"Lại là mày thằng ôn này! Nể tình mày là người nhà trưởng bản, tao đã tha cho mày bao lần xấc láo rồi! Tới giờ mày vẫn muốn chống đối dân bản đúng không?"

Cậu Duật mặc kệ lão A Đốc và đám người nịnh bợ lão mắng mỏ, vẫn kiên trì với công việc của mình. Nếu con hồ ly đó thật sự có trong này, thì cậu nhất định phải cứu nó. Cậu tin nó không phải một con hồ ly có tâm địa xấu xa. Hồ ly gi.ết người, người lại gi.ết hồ ly, nếu cứ một vòng lặp hận thù luẩn quẩn như vậy, những cái ch.ết sẽ vẫn còn tiếp diễn. Hôm nay cậu cứu hồ ly, biết đâu lại là cách tháo bó nút thắt của vòng lặp hận thù này.

"Duật, mày còn chống đối nữa, đừng trách chúng tao thiêu mày cùng bố con lão A Sòng luôn! Cho dù mày có là con trai tao, tao cũng không thiên vị đâu!"

Lúc này không chỉ lão A Đốc mà ngay cả bà Sí cũng bước lên cảnh cáo cậu. Nhưng bất ngờ có ai đó hét lên đầy khiếp đảm, chỉ tay vào gốc cây đào cổ thụ mà nói:

"Ối giời ơi! Cây đào... cây đào... nó... nó chảy máu!"

Tức thì cả đám người sợ run nhong nhóc nhìn về phía cây đào. Giữa ngọn lửa ngùn ngụt, lớp vỏ cây đang cháy tạo nên những tiếng nổ nhỏ tanh tách như tiếng người rên rỉ kêu đau. Một người thì có thể nói là hoa mắt, nhưng đây nguyên một đám người đều thấy rõ lớp vỏ cây từ bao giờ đã chuyển thành một màu đỏ tía, quái đản vô cùng, khiến người ta không khỏi rợn tóc gáy.

"Là tà phép, nhất định là tà phép gì đó của lão A Sòng yểm lên cái cây này!"

Lão A Đốc ghét mo A Sòng đến nỗi, dù đang sợ mất mật, lão vẫn phải đổ cho ông một tội danh nào đó. Tất cả những người khi nãy còn hăng máu đốt nhà thiêu người, lúc này đã sợ xanh mặt thi nhau bỏ chạy tán loạn. Người người mạnh ai nấy chạy, khung cảnh lộn xộn vô cùng, chẳng ai còn để ý cậu Duật vẫn đang miệt mài múc nước dập lửa.

Vị trí của cái nhà kho này đi từ cổng vào thì gần hơn so với nhà chính, vả lại nó cũng bé, nên cậu lựa chọn bỏ qua nhà chính nơi bố con mo A Sòng ở, tập trung dập lửa cho cái nhà kho be bé này. Nhà chính đã cháy rụi không còn tí gì, còn lại cái nhà kho chỉ bị hư hỏng nhẹ. Cậu Duật vội đạp cánh cửa đi vào, khung cảnh bên trong khá giống trong giấc mơ. Chỉ có điều...

Con hồ ly trong giấc mơ đã không còn ở đây nữa.

Cậu càng thêm lo lắng mà đi tìm xung quanh xem có thấy x.ác hồ ly nào không, vẫn là không có. Có thể nó đã nhân lúc đám đông hỗn loạn mà chạy thoát, hoặc cũng có thể nó không hề tồn tại, tất cả chỉ là trí tưởng tượng của cậu mà thôi?

Cậu Duật chợt nở nụ cười nhẹ nhõm. Không thấy nó cũng tốt, dù nó có thật hay chỉ là tưởng tượng, miễn là nó không gặp nguy hiểm, là cậu thấy an tâm rồi.

Advertisement