LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 8. Bộ xương trắng trong rừng

Hai bóng đen một già một trẻ cứ như vậy quan sát cả bản. Mãi một lúc sau có luồng gió lạnh buốt giá tràn tới, người già hơn mới khẽ ho lên vài tiếng, cất giọng khàn đục nói:

"Hành động thôi. 'Nó' tới rồi."

A Cửu toan cởi lớp áo ngoài trên người ra khoác thêm cho bố mình, thì mo A Sòng đã lắc đầu:

"Kệ ta. Con mặc đi kẻo lạnh."

Trận hoả hoạn ác nghiệt suýt chút nữa cư.ớp đi mạng sống của hai bố con họ. Mo A Sòng biết rằng sớm muộn gì mình cũng bị cả bản cô lập và thiêu ch.ết, nên đã chuẩn bị sẵn hai cái x.ác để thế chỗ. A Cửu ngập ngừng nói:

"Bố quật mả hai người đó lên, liệu có làm sao..."

Mo A Sòng sẵng giọng đáp:

"Hai kẻ đó tội nghiệt trời không dung đất không tha, không có oan tí nào đâu! Mà cho dù có làm sao thì ta mới là người quật mả, tội ta gánh, không liên luỵ đến con, yên tâm đi."

A Cửu vừa thương bố vừa áy náy vô cùng, cậu tự trách mình không đủ năng lực để nối nghiệp ông, chẳng giúp gì được cho ông. Chuyện quật mả hai người kia cũng là ông giấu cậu tự mình làm.

Hai người cầm đuốc trầm mặc đi sâu vào trong rừng. A Cửu nghĩ đến những kẻ độc ác dồn bố con cậu vào đường ch.ết thì giờ này đang ở trong nhà êm ấm, còn bố con cậu thì phải lang thang giữa tiết trời rét căm căm, không khỏi căm giận mà lên tiếng oán trách:

"Lũ mất nhân tính đó hại bố con mình ra nông nỗi này, bố còn muốn giúp chúng diệt ma thần vòng để làm gì chứ?"

"Để minh oan cho hồ ly."

Mo A Sòng đáp bằng vẻ cương quyết.

"Phải tiêu diệt ngọn nguồn nguyên nhân của những cái ch.ết bí hiểm, thì những kẻ ngu muội đó mới thôi săn bắt hồ ly. Ân oán giữa hồ ly với con người cũng có thể chấm dứt."

Hai người đi mãi cho tới một khoảnh rừng mọc um tùm những bụi cây lá han. Loài cây này rất độc, da thịt chạm phải sẽ rất ngứa, lở loét và rát buốt vô cùng, thậm chí có thể khiến người ta vong mạng. Giữa bụi cây lá han, có một bộ xương trắng đã mục nát nhiều chỗ, mùi xú uế kinh tởm bốc lên khiến A Cửu phải nhăn mặt bịt mũi.

Việc phát hiện một bộ xương người giữa bụi cây lá han không phải chuyện lạ lùng gì, bởi số người ch.ết vì chất độc của nó không phải là ít. Cái khiến bố con mo A Sòng chú ý chính là, bộ quần áo mặc trên bộ xương này, tuy đã có chỗ mục nát theo thời gian, nhưng không khó để nhận ra, đó là quần áo của người hầu nhà lão A Đốc. Lão ta rất sính đồ dưới xuôi nên bắt chước những nhà quyền quý dưới đó, đến quần áo người hầu cũng phải có đồng phục riêng. Bộ quần áo đen cáu bẩn thỉu y như bộ mà thằng Húng điên mặc.

Thế nhưng bất ngờ còn chưa dừng lại ở đó. Phía trên đầu hai người, thẳng với vị trí của bộ xương, là một cành cây, với một cái thòng lọng vẫn còn mắc trên đó. Có nghĩa là, rất có khả năng chủ nhân bộ xương này không phải ch.ết vì độc cây lá han, mà là ch.ết vì tr.eo c.ổ.

"Éc..... éc..... Hé! Hé! Hé!"

Một hồi tiếng chim lợn eng éc hoà lẫn với tiếng người cười ré đột ngột vang lên. Liền theo đó là một mùi hôi thối tởm lợm cuốn theo gió mà bay đến đây, một cái bóng từ đâu phóng vồ tới kêu khẹc khẹc như loài thú hoang dại:

"Lão cáo già này khôn đấy! Nhanh như vậy đã tìm ra tao!"

A Cửu điếng người vì chưa bao giờ tận mắt thấy thứ đáng sợ này. Mo A Sòng đẩy cậu sang một bên đanh giọng nói:

"Đừng hoảng sợ phân tâm, nhớ kĩ những gì ta dạy là được!"

Thứ ghê sợ trước mặt đang vừa cười e hé vừa le cái lưỡi dài cả gang tay ra mà la li.ếm quanh mép. Trên người nó cũng mặc bộ quần áo đen cáu bẩn thỉu đồng phục của người hầu nhà lão A Đốc, toàn thân nhầy nhụa một thứ chất lỏng sền sệt, vừa có mùi thối khú của da thịt đương độ ph.ân h.uỷ, vừa có mùi tanh hôi của bùn đất dưới huyệt mộ.

Cái miệng cười toe toét sang tận hai bên mang tai, ổ bụng bị rạch trống hoác không còn chút n.ội tạ.ng nào. Nước bùn đất hôi thối vẫn còn lõng bõng đọng lại trong khoang bụng, theo từng cử động nhảy nhót của nó mà văng ra rơi rớt bèm bẹp trên đất.

Mo A Sòng nhìn cái x.ác biết đi gớm ghiếc trước mặt, c.ái x.ác đội mồ dậy của thằng Húng điên, nhưng từ miệng nó lại phát ra giọng nói lạ hoắc không biết là của ai:

"Mẹ cha cái lão cáo già! Một chút tài hèn phép mọn mà đòi bắt được ta ư!"

Nó vừa mắng chửi vừa giơ đôi móng vuốt sắc lẻm vồ về phía bố con mo A Sòng. Cái lưỡi dài thòng lúc lắc qua lại như một sợi dây chực chờ quấn thít lấy cổ đối phương mà siết cho ch.ết.

A Cửu lập tức nhặt nhạnh cành củi, đánh đá nhóm lên một đống lửa, rồi lấy trong túi ra một cái lọ nhỏ chứa nước thuốc xông tà, đổ rưới lên đống lửa, vừa làm vừa nhẩm miệng đọc chú. Lại chuẩn bị tiếp một hương án trên một phiến đá.

Trên hương án đó, mo A Sòng đốt vội một lá bùa trảm vong rồi thả lá bùa đang cháy vào một bát máu chó đen. Khi bùa cháy thành tro hoà lẫn cùng máu trong bát thì ông nhanh tay tạt thẳng vào cái x.ác của Húng điên. Ma thân vòng trú trong x.ác Húng điên vừa phải đối đầu với mo A Sòng, vừa phải ngửi thuốc xông tà, vừa phải nghe những câu chú hướng hồi siêu sinh kia, nó gào thét lên rung động cả một khoảng rừng, đưa hai tay lên bịt tai:

"Mày câm miệng đi! Tao không muốn nghe!"

Nước dãi từ cái lưỡi dài thòng không ngừng lõng tõng rơi xuống, hoà quyện với chất dịch tiết ra từ c.ái x.ác đương độ ph.ân h.uỷ, và cả bùn đất hôi thối lôi từ dưới huyệt mộ lên, tất cả thứ mùi kinh tởm hoà vào nhau bốc lên khiến hai người phải gắng gượng cơn buồn nôn. Cái x.ác Húng điên lồng lộn lên, lia cái lưỡi dài thòng hôi thối của nó qua, khiến đống nhớt dãi tùm lum rơi bẹp vào đống lửa tắt ngúm, kế tiếp lại giương móng vuốt vồ về phía A Cửu.

Mo A Sòng liền lấy ra một cái bình, hũ nút kín bưng.

"Mày ch.ết trong rừng thiêng nước độc, lại mang oán hận ngút trời, xem ra phải dùng đến một ma rừng khác mới trị được mày."

Nút bình vừa mở ra, lập tức một luồng ánh sáng xanh lè như lửa ma trơi phóng vọt ra ngoài. Dường như bị nhốt trong bình lâu ngày, nhất thời chưa phân biệt được phương hướng, nên hồn ma rừng này cứ dùng dằng tại chỗ một lúc mà không bay đi.

Tay ông bắt ấn miệng lẩm bẩm:

"Hồn ma rừng độc chiếm một phương – Rừng này của ngươi quyết không nhường - Nghe lệnh thì ta cho ăn huyết - Hồn đâu mau về giữ ngôi vương..."

Dứt lời, ông nhanh như cắt cắn máu ở tay chấm lên trán. Luồng ánh sáng xanh được gọi là hồn ma rừng kia, đang dùng dằng một chỗ không biết bay đi đâu, nghe tiếng gọi lập tức như một con thoi phóng vọt tới nhập vào người ông.

Ma rừng vốn là hồn ma của những người ch.ết lạc trong rừng. Những lời vừa rồi của mo A Sòng chẳng khác nào một chiêu khích tướng, dụ con ma rừng này đánh nhau với ma thần vòng trú trong x.ác thằng Húng điên.

Thân thể mo A Sòng rung lên bần bật thích ứng với linh hồn bất ngờ mượn thân x.ác của mình. Hai mắt ông phát lên thứ ánh sáng xanh lè kỳ dị. Mười đầu ngón tay lẫn đôi môi của ông thoáng chốc chuyển màu thâm đen như bị trúng kịch độc, cái đầu dẻo dai rướn về phía trước, miệng kéo bành sang hai bên như mang rắn.

Cái x.ác của Húng điên lập tức quát gằn lên:

"Mẹ cha cái lão cáo già! Tao với lão không thù không oán, tại sao cứ muốn phá tao?"

Thế nhưng hồn ma rừng đã phóng vọt tới, mười đầu ngón tay thâm sì nhanh nhẹn bóp lấy cổ của đối phương mà găm vào. Lập tức từ vị trí mười móng tay găm vào đó rỉ ra những giọt chất lỏng màu thâm đen. Đó chính là kết tinh những loại độc của các loài cỏ cây muông thú trong rừng.

Cái x.ác thằng Húng điên gào hét đầy đau đớn rồi gục rũ xuống. Thân thể mo A Sòng một lần nữa rung lên, hồn ma rừng đã trả thân x.ác cho ông. A Cửu cầm lấy cái bình, nhẩm gọi thu hồn vào, vừa đỡ lấy bố mình vừa hỏi:

"Mày là ai? Tại sao ch.ết ở đây? Là t.ự t.ử hay có kẻ khác hại? Tại sao lại muốn gi.ết những người trong bản?"

Ma thần vòng bên trong x.ác thằng Húng điên dùng giọng điệu uất nghẹn mà kể về danh tính của mình. A Cửu lẫn mo A Sòng đang ngồi mất sức dựa vào cậu đều nghe những gì nó nói mà không thể tin nổi. Câu chuyện về những gì nó trải qua đầy sự ly kỳ và cuốn hút.

Hai bố con đương xuôi theo câu chuyện thì bất ngờ cái miệng thằng Húng điên ngừng bặt, toàn thân nó cứng đờ ngay đơ. Một luồng khói trắng thoát ra từ đầu của cái x.ác rồi nhanh như cắt chạy bay biến. Mo A Sòng còn chưa hồi sức, A Cửu ngỡ ngàng không phản ứng kịp:

"Thôi xong! Nó bỏ chạy mất rồi!"
-----

Advertisement