LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 9. Nhận làm dâu

Bố con mo A Sòng thất kinh đuổi theo ma thần vòng, nhưng đã không kịp nữa. Chỉ còn lại cái x.ác trơ trọi của Húng điên, cùng với một bãi máu cùng bùn đất dưới huyệt mộ hôi thối kinh tởm.

A Cửu quỳ thụp xuống tự trách: "Đều tại con vô dụng!"

Mo A Sòng khẽ lắc đầu thở dài, không trách mắng ngược lại còn an ủi:

"Một phần cũng do ta bất cẩn. Nhưng sau lần này, có lẽ nó sẽ biết sợ phần nào, chúng ta có thể yên tâm một thời gian."

A Cửu có chút ấm ức:

"Ý bố là vẫn tiếp tục âm thầm bảo vệ cái bản này ư? Lũ độc ác đó đâu xứng!"

Mo A Sòng không trả lời câu hỏi này, lẳng lặng đem cái x.ác thằng Húng điên hoả thiêu. Vừa làm ông vừa nói:

"Những người nào thường lui tới hiện trường vụ tr.eo c.ổ, tức là đến gần cây đào đó, thường dễ là mục tiêu tiếp theo bị ma thần vòng nhắm tới. Dân cái bản này cũng biết sợ mà đêm đến không ai dám ra ngoài. Thành thử nó chưa có cơ hội tiếp cận được ai, chỉ có thể nhập vào cái x.ác này. Chúng ta phải hoả thiêu để tránh những việc không hay như vừa rồi xảy ra."

A Cửu nghi hoặc hỏi lại:

"Nhưng... là kẻ nào đã đào cái x.ác thằng Húng điên lên, tạo cơ hội cho ma thần vòng nhập vào chứ? Ma thần vòng dù có lợi hại đến mấy, nhưng nó cũng không phải thực thể. Nếu không phải thú rừng thì chỉ có thể là con người làm được việc này."

Mo A Sòng không phản bác, khuôn mặt già nua đầy vẻ ưu tư.

[...]

Sắc trời dần sáng tỏ, bản Tum lúc này đang rúng động vì chuyện bà tư Đốc suýt nữa tr.eo c.ổ t.ự t.ử trên cây đào ma, may mà được cứu kịp. Cả bản ùn ùn kéo tới chật ních cả khoảng sân nhà lão A Đốc, người lo cho tình trạng của bà tư thì ít, mà những kẻ đang lo sợ cho an nguy của mình, sốt ruột muốn moi ra đầu đuôi câu chuyện từ miệng bà tư thì nhiều.

Bà tư ngất xỉu mê man mãi chưa tỉnh. Đám đông có lẽ vì chờ lâu thấp thỏm quá, họ bàn bạc thống nhất rồi quyết định tạt nước khiến bà tư tỉnh để kể lại chuyện xảy ra cho họ nghe. Hai anh em cậu Duật cùng số ít người khác can ngăn nhưng vô ích.

Một sự việc nghiêm trọng như thế, ấy vậy mà lại không có mặt bà Sí. Mọi khi bà đều đứng sau cậu con trai nhu nhược đưa ra mọi quyết định, nhưng đối với bà lúc này, ở nhà còn có chuyện quan trọng hơn nhiều.

"Cô tên A Ly phải không? Muốn ở lại làm dâu nhà này, làm vợ thằng Duật không?"

A Ly đứng trước mặt bà Sí, trông cô lộ rõ vẻ khẩn trương. Rõ ràng cô là hồ ly, nhưng không hiểu sao đứng trước con người này, trên người bà ta toả ra một thứ áp lực vô hình khiến cô có chút sợ hãi. Trên khuôn mặt sáng như khuôn trăng của cô, không khó để nhìn ra nét ngây thơ chưa trải sự đời. Cô hỏi lại:

"Làm vợ là được ở bên cậu Duật mãi mãi, giống như anh Sí con với chị Sí con sao?"

Bà Sí nghe hai chữ mãi mãi, ánh mắt liền có sự biến hoá, khoé miệng khẽ kéo lên cười nhẹ. A Ly không nhìn được biểu hiện rất nhỏ này, chỉ đứng đó, đôi mắt trong veo mong chờ câu trả lời.

"Cứ coi là thế cũng được."

Bà Sí cười đáp, rồi lại hỏi thêm:

"Nhà cô ở đâu? Để ta còn tìm mối sang thưa chuyện."

Ánh mắt A Ly lộ rõ sự lúng túng, nhà của cô là một thế giới khác hoàn toàn với thế giới con người này. Cô ngập ngừng đáp:

"Con... không có nhà."

Bà Sí nghe vậy không có gì tỏ ra bất ngờ, chỉ cười nhẹ.

"Vậy sao? Được rồi, ta chấp nhận đám cưới này. Cô mau ngồi xuống đây chờ thằng Duật về."

Thời gian trôi qua rất lâu, A Ly cứ ngồi đó chờ. Bà Sí thắp một nén hương cho ban thờ của ông A Sí, khấn lên thành tiếng nghe rất rõ:

"Ông ơi, thằng Duật lấy vợ, ông ở trên trời có linh thiêng hãy phù hộ các con sống hoà thuận êm ấm."

Nghe vậy A Ly không có ý kiến gì, ngược lại còn có chút hạnh phúc. Cô đến thế giới loài người chưa lâu, từ lời ăn tiếng nói cho đến tập tục của con người cô đều lạ lẫm, mọi thứ đều phải học lỏm từng chút để hiểu con người. Cha cô nói rằng, cô sống quá vô lo vô nghĩ, nên lưu lạc đến nhân gian một phen cho trưởng thành cứng cáp hơn.

"Hồ ly có tới chín mạng, con cứ đi trải nghiệm đi. Cùng lắm ch.ết mất một mạng trong tay con người thì về với cha, không phải sợ." - Đấy là những lời cha cô nói với cô trước khi cô tới đây.

Nén hương của bà Sí toả ra một thứ mùi thơm kỳ dị. Trong lúc cô còn đang miên man nhớ về cha mình, thì bà ta đã đi ra ngoài đóng cửa từ bao giờ, để một mình cô ở lại. Cô cứ ngồi chờ mãi, chờ mãi, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm mãi ra cửa, mặc dù cô chẳng nhìn rõ. Chốc chốc cô lại quay ra hỏi bà Sí:

"Có phải cậu Duật bỏ rơi con rồi không?"

Bà Sí áng chừng hương chưa cháy hết nên chưa vội đi vào, chỉ đứng bên ngoài đáp vọng vào trong:

"Không đâu! Chờ thêm một lát, nó sắp về rồi!"

A Ly lại kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa, rồi dường như quá sốt ruột, sợ mình bị bỏ rơi, cô đứng dậy toan bước ra ngoài tự mình đi tìm cậu Duật. Nhưng vừa đứng lên cô đã thấy đầu óc mình mơ màng, chân đứng không vững. Cô đổ rầm xuống ngất xỉu, nén hương toả ra mùi thơm kia cũng vừa vặn cháy hết.

Bà Sí chầm chậm bước vào, trên mặt đeo khăn để tránh hít phải hương. Bà ta nâng A Ly đã bất tỉnh nhân sự lên, nhét vào cổ họng cô một vật gì đó, còn đổ thêm nước vào miệng, vuốt ngực cho dễ trôi xuống bụng hơn. Làm xong xuôi tất cả, bà ta nhìn ra sắc trời bên ngoài, khoé miệng cong lên tự cười mỉm một mình.

"Đã gần sáng, chắc bọn thằng Sí con cũng sắp về rồi."

Chừng một canh giờ sau, vợ chồng Sí con về tới, vừa bước vào nhà anh ta đã thở ngắn than dài:

"Đúng là uổng công. Vất vả lắm mới cứu được mà bà tư Đốc lại kêu chẳng nhớ gì."

Vợ anh đi ngay sau tiếp lời: "Bà ấy nhớ mới lạ đó, mình thử bị ma nhập xem có nhớ được cái gì?"

Nhìn hai vợ chồng ồn ào nói chuyện, bà Sí quét đôi mắt âm trầm qua rồi hỏi: "Thằng Duật đâu?"

Sí con lúc này mới nhớ tới cậu em, bèn ngó ra ngoài sân rồi đáp:

"Ôi cái thằng dám làm không dám nhận này! Nó vẫn cãi nó không làm gì cô A Ly này cơ đấy! Nó bảo cái nhà này có nó thì không có A Ly, có A Ly thì không có nó đấy mẹ!"

Bà Sí liếc nhìn A Ly đang nằm ngủ mê man, rồi đứng dậy bước ra sân. Cậu Duật đang ở bên ngoài nhất định không chịu vào nhà. Bà Sí chỉ điềm nhiên đáp:

"Tao nhận A Ly làm dâu nhà này rồi."

Cậu Duật cương quyết nói:

"Cô ta nói dối! Con chưa từng động vào cô ta! Một kẻ nói dối không chớp mắt để đạt được mục đích như vậy, đứng cạnh cô ta con còn thấy ghê tởm, chứ đừng nói đến lấy làm vợ!"

Có lẽ vì quá bức xúc mà cậu rất lớn tiếng, đủ để đánh thức người đang mê man trong nhà tỉnh dậy. Khuôn mặt A Ly đầy vẻ bàng hoàng, đôi mắt thất thần nhìn về bóng dáng mờ đục của cậu Duật bên ngoài, miệng run run lẩm bẩm:

"Đứng cạnh thấy ghê tởm sao..."

Bên ngoài, Sí con đang khuyên nhủ cậu Duật:

"Có thế nào cũng vào nhà rồi nói! Ba mặt một lời chứ tao chả biết tin ai cả!"

Vợ anh khẽ lườm chồng một cái. Nhìn biểu hiện của anh ta rõ ràng là đang bênh gái đẹp, em trai mình thì thanh minh cỡ nào cũng không tin. Ngẫm ra thì cô A Ly này có vẻ đẹp mong manh thuần khiết, chị ta là đàn bà con gái mà nhìn cũng bị thu hút mấy phần, khó trách đám đàn ông đều muốn bảo vệ. Tuy cô gái này trông ngốc ngốc thật thà, không giống kẻ có tâm cơ, nhưng thấy chồng mình nhiệt tình đối đãi cô ấy như vậy, chị ta vẫn khó chịu trong lòng.

Đương lúc ầm ĩ, bỗng có tiếng bước chân từ trong nhà đi ra. Nhìn dáng vẻ choáng váng đi đứng chuệnh choạng của A Ly, Sí con toan đi qua đỡ, thì chị vợ đã trừng mắt kéo lại.

"Cô đến từ đâu thì mau biến về chỗ đó đi. Cô rất phiền phức và dối trá. Đừng có bám theo tôi nữa!"

Cậu Duật thẳng thừng buông những câu nói nặng nề đuổi cô. A Ly nhìn cậu chằm chằm, nước mắt chực trào ra, trông tội nghiệp như một con chó con bị chủ mắng:

"Tôi đi thật đấy!"

"Tôi mừng quá!"

A Ly ảm đạm chào từng người một rồi lủi thủi bỏ đi, Sí con đưa ánh mắt nhìn sang bà Sí:

"Kìa mẹ, một cô gái đáng thương như vậy, cứ thế để cô ấy đi lang thang một mình mà được sao? Cái thằng Húng điên, cũng chính vì suốt ngày đi lang thang mà mới ch.ết tức tưởi đó!"

Bà Sí chỉ ung dung đáp một câu vô thưởng vô phạt: "Cứ để nó đi đi."

Còn cậu Duật, cậu nhìn theo bóng lưng lủi thủi của cô gái phiền phức đang dần khuất trong rừng sâu, tâm tình cực phức tạp. Cô gái vừa ngờ nghệch ngu ngơ lại vừa có chút bí ẩn, nếu mo A Sòng còn sống, cậu nhất định sẽ lôi cô ta đến cho ông ấy kiểm chứng là người hay là ma quỷ.

Nghe câu nói của Sí con, cậu giật mình nghĩ đến cái ch.ết tàn bạo khủng khiếp của thằng Húng điên suốt ngày đi lang thang một mình, trong lòng rõ ràng có sự lo lắng.

Advertisement