Ma Tinh Quái Huyệt Bạch Vân Phi: Từ Nô Lệ Trở Thành Vua Quái Vật

Vòi trứng khổng lồ của Kỳ Chương Ngư theo từng động tác kéo, đẩy của bàn tay mà trượt lên trượt xuống, ma sát vào vòm miệng và cuống họng của Bạch Vân Phi liên tục. Bạch Vân Phi bất lực cam chịu. Hai tay và hai chân của chàng đã bị trói chặt vào nhau, vốn không thể vùng vẫy nổi. Nửa thân dưới của chàng thì vẫn đang bị hai hai cái vòi cắm chặt vào, rung ngoáy dày vò. Cổ chàng bị tay của Kỳ Chương Ngư bóp nghẹt, cũng bị vòi trứng của Kỳ Chương Ngư lấp nghẹt khiến hô hấp của chàng đứt quãng theo từng cái đẩy tay của hắn.  

             Khoảng vài chục lần giằng kéo, vòi trứng của Kỳ Chương Ngư trong cổ của Bạch Vân Phi bắt đầu có phản ứng. Nó phình to ra, vươn dài hơn, xuyên theo cuống họng, thông thẳng đến tận vùng thượng vị của Bạch Vân Phi. Hai tay của Kỳ Chương Ngư kéo mạnh cần cổ của Bạch Vân Phi, dập cả gương mặt của chàng vào giữa hai chân của mình.  

             Bạch Vân Phi uốn người, giật nảy nhưng không thể thoát khỏi đôi tay như gọng kìm của Kỳ Chương Ngư. Từ vòi trứng của hắn, một dòng nhớp nháp tràn xuống, đầy ắp dạ dày của Bạch Vân Phi. Dòng nước nhầy nhụa đó chảy tràn ra đến tận khóe miệng của Bạch Vân Phi, và phọt ra tung tóe qua cả hai lỗ mũi của chàng, khiến Bạch Vân Phi sặc sụa không thở nổi.   

             Kỳ Chương Ngư vẫn chưa buông cái cổ của Bạch Vân Phi ra. Hắn vẫn đẩy hông và kéo tay thêm một cái thô bạo nữa. Từ bụng dưới của hắn, một quả trứng khổng lồ lòi ra, cộm lên trong cổ của Bạch Vân Phi. To quá. Quả trứng to quá. Cuống họng của Bạch Vân Phi không thể chứa được mà nghẽn lại. Hơi thở cũng nghẽn lại khiến Bạch Vân Phi trợn trắng hai mắt. Nhưng dấu ấn tiện nô đã phát huy tác dụng, chưa có lệnh của chủ tử, Bạch Vân Phi không thể ngất đi, thậm chí, chàng còn cảm nhận thật rõ ràng, vòi trứng của Kỳ Chương Ngư lại tiếp tục thúc mạnh vào cuống họng của chàng, cưỡng ép chàng phải nuốt quả trứng khổng lồ cứng như đá kia vào dạ dày. Đẩy. Nuốt. Đẩy. Nuốt.... Nuốt vào rồi. Quả trứng thứ nhất đã chui vào bụng của Bạch Vân Phi.  

             Khi quả trứng đã bị đẩy trọng vào dạ dày, bụng của Bạch Vân Phi phình to ra, căng trướng. Bạch Vân Phi khò khè từng hơi nặng nhọc. Chất nhờn để bảo vệ quả trứng kia vẫn còn trào ra nhỏ giọt theo mũi và miệng của chàng. Kỳ Chương Ngư thở ra một hơi khoan khoái, hướng về phía Lâm Lăng Quân tiếp tục nói to:  

             - Thấy không? Đại sư huynh của ngươi đã nuốt quả trứng đầu tiên của ta. Bây giờ hắn đã trở thành dựng dục tiện nô của ta. Không chỉ vậy, bây giờ ta sẽ khiến cho cơ thể của hắn nhận đủ kích thích, để hắn sẽ còn chứa được nhiều hơn.   

             “Nhận đủ kích thích” và “chứa được nhiều hơn”, hai cụm từ này khiến Bạch Vân Phi đang quằn quại và Lâm Lăng Quân đang vùng vẫy đồng loạt điếng hồn. Kỳ Chương Ngư vẫn còn muốn gieo thêm nhiều quả trứng nữa vào cơ thể của Bạch Vân Phi sao? Bằng... bằng cách nào? Kỳ Chương Ngư lại cất tiếng giàng giải để tra tấn tinh thần của hai chàng trai:  

             - Kích thích nhanh nhất và lớn nhất là ở hai dường dẫn kia. Bây giờ, ta sẽ đẩy mức độ kích thích ấy lên cao nhất.  

             Kỳ Chương Ngư nói xong thì lắc mạnh thân hình liên tục. Những cái vòi mà hắn đã cắm vào cơ thể của Bạch Vân Phi liền rung chuyển như điên, không ngừng xoáy giật trong cơ thể của chàng khiến chàng không ngừng quằn quại, co giật, run rẩy. Cơ thể của Bạch Vân Phi ưỡn lên cao nhất trong chất ngất những cảm xúc dập dồn. Phần cơ thể bị tác động của chàng nóng rực trước dục vọng muốn được giải thoát. Nhưng trong lòng của Bạch Vân Phi đã lạnh ngắt.  

             Bạch Vân Phi thở hổn hển từng hơi khi Kỳ Chương Ngư rút mạnh những cái vòi kia ra khỏi cơ thể của chàng. Bạch Vân Phi gào lên trong nghẹn ngào, uốn người co rút vì khoái cảm được giải thoát. Thế nhưng ngay sau đó, Kỳ Chương Ngư lại thô bạo thọc luôn cả cánh tay vào bên trong cơ thể của Bạch Vân Phi, thay thế chỗ của cái vòi to nhất vừa rút ra. Bạch Vân Phi lại căng cứng toàn thân trong đau đớn và khổ sở. Kỳ Chương Ngư cắm cánh tay cường tráng của hắn vào con đường phía sau của Bạch Vân Phi, liên tục lắc mạnh để khuếch trương lỗ hỗng ấy rộng thêm ra.  

             Tiếp đó, Kỳ Chương Ngư lại chèn vòi trứng khổng lồ của hắn vào nơi đó. Vòi trứng lần này của Kỳ Chương Ngư còn thô to hơn tất cả những cái vòi trước kia, lại gân guốc khiến lớp thịt mềm của Bạch Vân Phi bị chà sát đến bầm dập.  

             Lần này, Kỳ Chương Ngư dày vò Bạch Vân Phi lâu hơn cả ban nãy tra tấn cuống họng của chàng. Cơ thể của Bạch Vân Phi trong bàn tay của Kỳ Chương Ngư chỉ như một món đồ chơi. Bạch Vân Phi không nhớ chàng đã phải chịu bao nhiêu cú dập như búa đập, bao nhiêu cái thúc như chùy giáng. Chàng rung bắn và run rẩy, co thắt và co giật, rúm ró và ưỡn ẹo. Đau đớn và khổ sở bị đẩy lên tột cùng, nhưng vẫn ẩn tàng một cơn khoái cảm cực lớn khiến Bạch Vân Phi như muốn phát điên. Chàng dần không kềm chế nổi bản thân nữa. Những tiếng rên bắt đầu rỉ ra khỏi cổ họng của Bạch Vân Phi, hòa cùng tiếng thở hổn hển của chàng, tạo thành một thanh âm khiến Bạch Vân Phi vô cùng nhục nhã nhưng lại kích thích sự cuồng bạo của Kỳ Chương Ngư.


Advertisement
x