THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
10/ “Ừm! Trời nóng quá.”

Không phải chứ bây giờ là mùa đông đó!

Tôi cười gượng gạo “Nhiệt độ cơ thể anh đúng là khác người nhỉ!”

Bách Quân Thâm không nhìn tôi, tự pha cho mình một ly trà sau đó liền lên lầu.

Đúng là chẳng hiểu nổi mà.

Buổi sáng thức dậy đột nhiên tôi nhận được tin nhắn của trợ lý ông Trương, tôi dụi mắt xem lại lần nữa.

Chính xác rồi!

Ông ấy chịu gặp mặt tôi, tôi vui mừng ôm lấy điện thoại hôn vài cái.

Đúng là người tốt sẽ có quý nhân phù trợ!

Rất nhiều ngày tôi không liên lạc với ba, đột nhiên hôm nay ba lại gọi điện cho tôi, chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng ăn tối.

Tôi vừa đến lập tức chạy nhào về phía ba như năm tôi vừa quay về nhà, ba ôm tôi sau đó lại cẩn thận nhìn tôi.

“Đồng Đồng! Mấy ngày hôm nay con chịu khổ rồi.”

Tôi mím môi gật đầu.

Suy tư một lúc ba mới lên tiếng “Nhưng hình như con hơi béo lên thì phải!”

Anh ba cũng bồi thêm “Đúng đó! Nhìn em bây giờ còn tròn hơn lúc ở nhà.”

Tôi xụ mặt, một ngày bốn bữa Bách Quân Thâm chăm tôi như heo vậy, hỏi sau tôi không mập cho được.

Cũng tại tôi tham ăn, mà anh lại nấu ngon như vậy bỏ thì tiếc lắm.

Ba kéo tôi ngồi xuống bàn.

“Đồng Đồng yên tâm đi! Ba đã nói với mẹ con rồi, bây giờ con có thể về nhà rồi.”

Về nhà!

Tôi sượng lại, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời.

“Ba! Con chưa từng nghĩ đến việc sẽ quay về.”

Ba tôi kinh ngạc “Chuyện này! Sao con lại nói vậy, đó mãi là nhà của con.”

“Đồng Đồng! Em đừng giận mẹ nữa mấy ngày nay mẹ cũng rất lo cho em, mẹ của chúng ta miệng cứng nhưng lòng mềm, thật ra mẹ rất thương em mỗi ngày mẹ đều lén nhìn ra cửa để xem em có quay về nhà không?”

“E là mẹ chỉ chờ khi nhìn thấy là sẽ đuổi em đi.”

“Đồng Đồng! Con đừng nghĩ thế, dù mẹ con có lúc không hiểu được con nhưng việc bà ấy lo cho con là không thể chối cãi, giống như hôm nay bà ấy biết là sinh nhật con nên đã mua sợi dây chuyền này cho con đó.”

Ba tôi lấy sợi dây chuyền đặt vào tay tôi.

“Đừng giận nữa! Ba đón con về nhà.”

Tôi rụt tay lại, vẫn không chấp nhận được việc này.

Cuộc sống của tôi bây giờ đang rất tốt không muốn bị xáo trộn thêm lần nữa nhưng tôi không nỡ từ chối ba.

“Việc này để con suy nghĩ thêm nhé!”

Tối hôm đó khi về nhà tôi thấy một bàn thức ăn cùng với đó là ngọn nến đỏ đang cháy, có chút ngạc nhiên tôi đảo mắt nhìn xung quanh.

Đèn trong nhà đột nhiên tắt đi.

“Châu Tâm Đồng! Sinh nhật vui vẻ.”

Tôi quay lại, Bách Quân Thâm trên tay đang cầm chiếc bánh kem trắng phía bên trên còn có rất nhiều trái dâu tây tôi yêu thích.

Ngước mắt nhìn anh trái tim tôi đập vội.

Bách Quân Thâm nhớ hôm nay là sinh nhật tôi sao?

Đúng rồi! Lúc trước tuy không có mặt nhưng năm nào anh cũng gửi quà cho tôi cả, lúc đó tôi còn thắc mắc tại sao anh hào phóng đến vậy.

Thấy tôi đơ người anh liền lên tiếng “Sao vậy? Cảm động quá à?”

“Ừm! Cảm động rồi.”

“Vậy hôn tôi một cái coi như em cảm ơn tôi.”

“Vô sỉ!” Tôi bĩu môi.

Anh cười dịu dàng “Mau thổi nến đi.”

Bỗng nhiên có âm thanh từ đâu vang vọng.

“Thổi nến lẹ đi, ông đây đứng mỏi chân rồi!”

Không lầm thì đây là giọng của Tình Kỳ, khung cảnh cảm động cũng vì anh ta mà cảm lạnh.

Nến tắt, đèn nhà cũng sáng lên.

“Anh cũng đến sao?”

“Thế nào? Không muốn à?”

Tôi nhúng vai tuỳ hứng “Nếu được chọn thì cũng không muốn.”

“Đồ vô lương tâm, uổng công năm nào tôi cũng cùng Quân Thâm đón sinh nhật cùng cô.”

Tôi kinh ngạc, hình như có gì đó không đúng.

Đón sinh nhật cùng tôi bao giờ?

“Anh nói vậy là sao?”

Tinh Kỳ cắn một miếng gà rồi nói tiếp “Năm nào nó chả mua bánh kem chúc mừng sinh nhật cô rồi tự thổi.”

“Ai?” Tôi hỏi lại.

Bách Quân Thâm từ trong bước ra hắng giọng một cái Tinh Kỳ đã ngồi im thinh thít.

Bọn họ đã giấu tôi những chuyện gì?

“Em quan tâm làm gì? Nó có bệnh sản đó lâu lâu lại tái phát.”

Bách Quân Thâm rót rượu cho tôi.

Tôi thấy ánh mắt căm phẫn của Tinh Kỳ khi nhìn anh.

Hai người này đang làm gì mờ ám vậy.

“Chúc mừng Tâm Đồng của chúng ta được hai mươi ba tuổi nào!” Tinh Kỳ nâng ly lên.

Tôi hứng khởi “Cạn ly!”

“Rượu đôi khi chỉ nên uống ít thôi, uống nhiều không tốt.”

Bách Quân Thâm là đang ám chỉ tôi sao?

“Con gái người ta lớn rồi cũng đâu cần mày làm cha già.”

Tinh Kỳ giả ngơ ngửa cổ uống hết ly rượu không để ý đến ánh mắt hình viên đạn của Bách Quân Thâm.

Đây là năm đầu tiên tôi đón sinh nhật cùng Bách Quân Thâm.

Ngủ một giấc đến sáng tôi mới xuống phòng khách, vừa bước đến cầu thang đã nghe tiếng náo động ở dưới.

“Thâm Thâm! Em phụ anh nhé? Sau này chúng ta kết hôn em sẽ nấu ăn với anh mỗi ngày.”

“Thâm Thâm! Anh thấy hôm nay em có đẹp không?”

Tôi dựa vào tường nhìn cô gái kia cứ đi theo sau lưng Bách Quân Thâm mà không khỏi bật cười, có lúc anh còn vô tình dẫm phải chân cô ta.

Dù đau nhưng cô ta vẫn cố cười gượng gạo trông thật khó coi.

Cô ta đang làm cái gì vậy chứ?

Như con lật đật vậy nhưng cô ta và Bách Quân Thâm có quan hệ gì? Lúc nãy cô ta nói đến chuyện kết hôn!

Trong lòng tôi sao lại có chút không thoải mái vậy chứ?

“Cô là ai? Sao dám nhìn lén chúng tôi?”

Bị phát hiện rồi!


Advertisement
x