THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM

9/Hôm nay đột nhiên phòng của tôi được tu sửa lại bọn họ nói phòng tắm vẫn không được tiện nghi cho lắm nhưng tôi thấy vẫn dùng tốt mà.

Có lẽ đây là cách tiêu tiền của người giàu chăng?

Mặc kệ, tôi lên mạng tìm kiếm một vài nơi để xin việc dù sao cũng không thể ở lì nhà người khác mãi.

Cuối cùng cũng có một công ty chịu phỏng vấn tôi, rất háo hức tôi liền đi khoe với Bách Quân Thâm.

Anh đang trong bếp tôi vội chạy xuống.

“Tôi đã xin được việc rồi!”

Bách Quân Thâm vỗ đầu tôi “Giỏi lắm!

“Đợi sau khi ổn định tôi sẽ tìm nhà chuyển đi, sau này sẽ không làm phiền mọi người nữa.”

Hành động đang pha nước ép của Bách Quân Thâm chợt khựng lại, tôi thấy mí mắt anh hơi run.

“Tâm Đồng! Thật ra em cũng không cần phải tìm việc làm.”

“Sao có thể chứ? Anh nuôi tôi cả đời được sao?”

Bách Quân Thâm đưa ly nước ép vào tay tôi.

“Tôi nuôi em! Đừng nói là cả đời, dù đến kiếp sau tôi vẫn nguyện nuôi em.”

Trái tim tôi khẽ lay động nhưng nhanh chóng bị tôi áp chế lại.

“Nhưng tôi không cần anh nuôi.”

“Vậy được! Em cứ đi làm nhưng đừng rời khỏi đây có được không? Nơi này chẳng lẽ không đủ tốt để giữ em lại sao?”

Tôi cảm thấy Bách Quân Thâm đã xuống nước với tôi, giọng nói nỉ non như cầu xin vậy.

“Chuyện này bàn lại sau vậy!”

Buổi tối trước khi ngủ tôi đã cẩn thận đến mức đặt chuông báo thức lúc năm giờ sáng nhưng không hiểu vì sao khi tỉnh dậy đã là bảy giờ kém.

Vội tìm điện thoại, công ty gửi tin nhắn rằng tôi đã bị trượt rồi.

Vội vã thay quần áo chạy xuống nhà tôi thấy anh đang nhàn nhã ngồi trên bàn ăn, một tay anh đọc báo tay còn lại đang vu vương theo điệu nhạc, trên tay còn là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn.

Nhìn thấy tôi anh tỏ vẻ vô cùng thờ ơ.

“Đậu phỏng vấn chưa? Chuẩn bị hành lý chuyển đi rồi chứ?”

Tôi sượng trân, e dè đến gần.

“Bách Quân Thâm! Chuyện là, là tôi đã trượt mất rồi!”

“Ồ! Tiếc thật!”

Điệu bộ này là sao đây, đang cười cợt tôi à!

“Rõ ràng là tôi đã đặt báo thức rồi kia mà, sao lại có thể ngủ quên chứ?”

“Có lẽ đồng hồ bị hư hay do em đã bấm lộn giờ.”

“Vậy cho nên anh có thể cho tôi ở nhờ thêm ít hôm không?”

“Chuyện này có lẽ cần bàn lại sau!”

Bách Quân Thâm không phải vẫn còn giận tôi chuyện hôm qua chứ?

Tôi hạ giọng, chịu uất ức năng nỉ.

Không phải đàn ông đều sẽ không qua ải mỹ nhân sao?

“Bách Quân Thâm! Anh nỡ để tôi ra đường ở sao?”

“Tất nhiên không nỡ, nhưng hiện giờ tôi cần em làm một việc.”

Lại còn làm việc sao?

Đúng là được voi đòi tiên mà!

Mặc kệ! Có chỗ ăn ngủ là tốt nhất.

Tôi ngồi xuống bàn ăn nghiêm túc chỉnh tề nhìn anh.

“Là việc gì? Nếu là chuyện phi pháp tôi không làm đâu nhé! Làm tình nhân cũng không nốt.”

Bách Quân Thâm bật cười day day trán “Phụ nữ bên cạnh tôi chỉ có hai loại, một là vợ tôi hai là mẹ của con tôi, càng không có chuyện tình nhân.”

Tôi mất kiên nhẫn “Vậy anh muốn gì?”

“Ngồi ăn hết phần đồ ăn sáng trên bàn.”

“Đơn giản vậy thôi?”

“Tất nhiên không? Còn phải làm việc giúp tôi.”

Thôi xong rồi!

Va phải ông thần này coi như tôi xui đi.

Vừa ăn tôi vừa nhìn lén, rốt cuộc Bách Quân Thâm muốn tôi làm gì?

“Kêu em ăn sáng không phải ăn tôi! Nhưng nếu em muốn tôi cũng có thể dâng mình cho em.”

Phụt!

Tôi sặc đến nỗi muốn khóc, cái người đàn ông này sao lại có thể nói ra những điều này với tôi chứ?

Càng ngày tôi càng cảm thấy anh thật không phải là chính nhân quân tử.

Ăn xong anh đưa tôi đến một văn phòng khá lớn, đặt biệt dùng thang máy riêng, tôi đi dạo xung quanh cuối cùng mới ngồi xuống ở ghế sofa.

Phòng làm việc chủ đạo là màu xám, vật trang trí bên trong đều được mạ vàng khiến tôi cảm thấy thật huyền bí.

Tính ra anh cũng giàu có quá đấy chứ!

Đợi một lúc lâu Bách Quân Thâm mới vào phòng, anh chỉnh lại áo sơ mi ngồi xuống đối diện tôi.

“Thấy thế nào?”

“Cũng ổn đấy! Nhưng đưa tôi đến đây làm gì?”

Anh cười lười biếng “Quản lý giúp tôi.”

Chẳng lẽ đây là công ty của anh sao?

Tôi trầm trồ “Anh thành lập công ty này à? Không phải anh làm việc trong ngành sao?”

“Ai nói một người chỉ có một công việc?”

“Vậy anh còn bao nhiêu nghề nghiệp nữa?”

“Muốn biết không? Nếu làm người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ chiếu cố nói em nghe.”

Tôi bĩu môi “Ai muốn chứ!”

“Thân phận của tôi khá đặc biệt cho nên không tiện ra mặt, bình thường đều là Tinh Kỳ giúp tôi trông nom bây giờ tôi giao lại hết cho em.”

“Giao hết cho tôi! Anh không sợ tôi ôm tiền bỏ trốn à?”

“Em cần gì phải làm vậy, chỉ cần em nói một câu cả tôi còn có thể cho em nói chi là mấy đồng bạc lẽ đó.”

Cả một công ty lớn mà anh lại nói như không vậy sao?

Không biết là Bách Quân Thâm quá tin người hay đầu óc có vấn đề nữa.

Tôi hắng giọng nghiêm túc hỏi “Vậy tiền lương thế nào? Anh không phải muốn tôi làm không công đó chứ?”

“Năm trăm triệu một tháng đủ không?”

“N- năm trăm!” Tôi giơ năm ngón tay nhìn anh.

Tên này não có vấn đề sao?

“Thế nào? Thấy ít à? Vậy em chọn con số đi.”

“Không phải! Vấn đề ở đây là quá nhiều nếu mỗi tháng tôi kiếm không đủ số tiền đó thì sao?”

“Nếu thua lỗ vậy thì chỉ còn cách dùng thân trả nợ thôi!”

Cái gì chứ! Cũng đâu phải tôi muốn làm.

Đây chẳng phải là ép người quá đáng sao? Chắn chắc là Bách Quân Thâm thấy tôi không có chỗ dựa nên muốn ức hiếp đây mà, đợi dì Cầm trở về để xem tôi sẽ méc anh như thế nào.

Tôi lắc đầu “Nhưng tôi không muốn bán thân, nếu như vậy thà tôi không nhận công việc này.”

“Em không bán, vậy tôi bán thân cho em!”

“Nào! Bách Quân Thâm tôi không đùa với anh.”

Anh đứng dậy vỗ đầu tôi “Không phải em muốn đi làm sao? Làm cho người khác chi bằng làm cho tôi, đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Ăn cơm, bụng em đánh trống nãy giờ rồi mà em vẫn chưa hay à?”

Tôi giật mình ôm bụng, đúng là có hơi đói rồi nhưng mà cũng đâu đến nỗi như anh nói chứ.

Tôi ríu rít chạy theo sau.

Á!

Đau chế* tôi rồi!

Sau đột nhiên Bách Quân Thâm lại đứng lại chứ? Làm đầu tôi đập vào lưng anh.

Bách Quân Thâm cau mày nhìn tôi, anh vén tóc thổi cái trán đã đỏ lên của tôi.

“Em đi không mở mắt sao? Không biết nhìn đường à?”

Rõ ràng là tại anh kia mà!

Tôi chu môi hờn dỗi.

Nếu đã không nhận thì thôi một khi đã đồng ý tôi tất nhiên sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho ông chủ, tôi bắt đầu nghiên cứu thị trường bất động sản hiện tại và mấy năm về trước.

Mấy năm nay doanh thu công ty của Bách Quân Thâm cũng khá ổn nhưng không có gì đột phá tôi nghiên cứu rất lâu sau đó mới cân nhắc nhớ đến ông chủ Trương, lúc trước tôi thường nghe Nghiêm Trình nhắc về ông ta nổi tiếng trong giới bất động sản nhưng người này lại rất khó hẹn, nếu tôi có thể được nghe ông ấy dạy bảo đôi câu thì có lẽ sẽ giúp tôi không ít.

Tìm hiểu rất lâu tôi mới biết được hôm nay ông ta đi ăn ở nhà hàng Ý gần đây, thay quần áo tôi quyết định ra ngoài.

“Xin lỗi cô! Ông Trương không thích bị làm phiền mời cô về cho.”

“Cô có thể thông báo giúp tôi được không? Chỉ cần một chút thời gian thôi.”

“Không được!”

Tôi ủ rũ ra khỏi nhà hàng, dù biết bản thân đã không làm đúng quy trình nhưng ông ấy rất bận làm sao tôi có thể hẹn được, nếu cần phải sắp xếp lịch thì có lẽ tôi phải chờ đến năm sau.

Bên ngoài trời đã lạnh dần, tôi đứng đợi hơn nữa tiếng ngoài trời cuối cùng cũng chỉ có thể thất vọng quay về.

Đúng là cuộc sống không màu hồng mà.

Vào nhà tắm tôi ngâm nước nóng trong bồn, nhìn tấm gương phản chiếu kế bên tôi có chút thắc mắc.

Sao phải đặt gương ở đây nhỉ? Đúng là phí tiền, có kẻ biến thái mới muốn vừa tắm vừa ngắm mình trong gương.

Ting! Ting!

Điện thoại tôi đột nhiên hiện lên tin nhắn của Bách Quân Thâm.

“Đêm đã trễ rồi, ngủ sớm, đừng tắm đêm quá lâu!”

Sao Bách Quân Thâm lại biết tôi tắm đêm nhỉ? Chẳng lẽ anh thần thông quản đại đến mức đoán được tôi đang làm gì sao?

Tin nhắn nhắc nhở của anh cũng khiến tôi nhớ ra mình ngâm nước khá lâu rồi, bước ra khỏi bồn tắm tôi quấn khăn lại.

Vừa sấy tóc xong tôi xuống nhà bếp pha một ly trà gừng, trà nóng sẽ làm cơ thể dễ chịu hơn.

Đột nhiên Bách Quân Thâm cũng đi xuống, tôi nhìn anh trong lòng kinh ngạc, nhìn tóc anh vẫn còn ướt có lẽ cũng vừa mới tấm xong.

“Anh cũng tắm đêm à?


Advertisement
x