THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
14/“Em trách anh cũng được, tất cả mọi chuyện là lỗi của anh, anh ở đây xin lỗi em.” Anh cả còn không dám nhìn mặt tôi.

Nếu làm sai đều được tha thứ thì đã không ai phải ngồi tù.

Chán ghét, tôi quay lưng tránh né.

“Châu Đình Trí, anh cả đời anh thông minh nhưng vẫn thua dưới tay một người phụ nữ.”

Tôi muốn rời đi đột nhiên bị anh cả gọi lại.

“Tâm Đồng, anh biết việc Vũ Yên cùng đám thiên kim đó đổ tội cho em là sai nhưng em đừng làm hại cô ấy được không?”

Nực cười!

Tôi đâu có rảnh đến vậy, chỉ cần cô ta không gây chuyện là được.

Sao lúc bọn họ thay nhau hãm hại tôi lại chưa từng thấy anh bênh vực tôi một lời, bây giờ lại muốn tôi nương tay.

“Anh biết bao năm nay em đã nhịn nhục Vũ Yên tất cả anh đều thấy hết, thật ra cô ấy như vậy cũng chỉ vì sợ mất đi gia đình thôi.”

“Vậy anh có khi nào xem lại tôi cũng không có gia đình không? Anh như vậy thật là thiên vị!”

“Anh biết em rất giận anh, hãy ghét một mình anh mà thôi được không?”

Tiếc quá! Tôi không phải là thánh, tôi là người trần có lòng tham, sân, si cho nên những gì Vũ Yên phải nhận là đáng mà thôi.

“Hai đứa đang nói gì vậy?”

Tôi kinh ngạc, đó không phải giọng của mẹ tôi sao?

Thật trùng hợp mẹ tôi từ trong nhà bước ra.

“Việc này là thật sao? Chuyện ở hồ bơi lúc đó là do Vũ Yên gây ra đúng không?”

Mẹ tôi thế này là sao? Không phải trong trường hợp này mẹ nên giả vờ không nghe thấy à.

Chát!

Mẹ tôi vung tay đánh cho anh cả một cái như trời giáng.

Âm thanh giòn tan khiến tôi giật mình.

“Châu Đình Trí! Con có biết bản thân đã làm gì không?”

“Mẹ! Con xin lỗi.” Anh cả cuối đầu thật thấp không dám nhìn thẳng vào mẹ tôi.

Lúc này tôi cảm thấy anh thật yếu đuối.

“Con bao che cho Vũ Yên, khiến Đồng Đồng chịu tội oan ức mà rời khỏi nhà, bây giờ xin lỗi là xong sao? Từ khi nào con lại xem em gái mình như người ngoài vậy hả?”

Mẹ tôi có phải làm quá rồi không? Những chuyện đó cũng chẳng phải mẹ không có nhúng tay vào.

Có khi nào mẹ từng hỏi lại bản thân đã sai ở đâu chưa?

“Con chỉ nghĩ dù sao Đồng Đồng cũng là người nhà họ Châu còn Vũ Yên cô ấy không có gì cả.”

“Anh cả sai rồi, Vũ Yên cô ta có tất cả, cô ấy có mẹ có anh còn có Nghiêm Trình nhưng lúc đó tôi không có gì cả. Anh có từng nghĩ nếu như tôi không may mắn được người khác cứu thì có lẽ đã chế* ở xó xỉnh nào rồi không?”

“Tâm Đồng!”

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình chưa từng có, hốc mắt đã đỏ lên.

Tôi biết mẹ áy náy nhưng phải làm sao, trái tim của tôi đã chai sạn rồi.

Dù sao trời cũng đã tối, tôi nên quay về rồi.

“Hai người cứ nói chuyện đi, tôi về đây.”

Mẹ gọi tôi lại “Đồng Đồng! Con thật sự không muốn quay về nhà sao?”

“Làm gì có nhà chứ? Ở cái nơi mẹ không thương anh không thích mà là nhà sao? Con đã quen sống không có gia đình rồi.”

Không biết sau hôm nay anh cả sẽ đối mặt với gia đình thế nào chỉ biết lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy mẹ rơi nước mắt.

Tôi dứt khoát rời đi.

Anh ba muốn đưa tôi về nhưng tôi đã từ chối, tôi tự bắt xe tôi về trang viên của Bách Quân Thâm.

Có lẽ giờ này anh còn chưa về nhà.

Nhưng khoan đã, đường này không phải đường về trang viên.

“Anh à! Có phải đi nhầm đường rồi không?”

“Anh có nghe tôi nói không?”

Người kia không trả lời khiến tôi càng thêm lo lắng.

“Dừng lại!”

Tôi nhanh trí gửi định vị cho Bách Quân Thâm trước khi điện thoại bị cướp lấy, đầu óc tôi choáng váng lúc nãy hình như tài xế đã đưa cho tôi một chai nước tôi không cảnh giác đã uống nó.

Sao tôi lại tin người vậy chứ? Đúng là chế* một lần chưa sợ mà.

Không biết vì sao mỗi lần gặp chuyện người duy nhất khiến tôi nghĩ đến đó là Bách Quân Thâm.

Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà hoang, tôi bị cưỡng chế đưa ra khỏi xe.

“Các người làm theo lệnh ai? Người đó cho bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp đôi.”

“Là ai đang dở trò hả?”

Tôi bị trói hai tay lại nằm trên mặt đất.

Dù tôi có la hét thế nào họ cũng không trả lời càng không có một ai nghe thấy.

Nhìn bọn họ không phải loại lính đánh thuê tầm thường, phong thái này rất giống ở quân đội.

Đột nhiên đám người kia cung kính cuối đầu, tôi nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện.

Tôi sửng sốt, chẳng phải người mà lần trước tìm Bách Quân Thâm sao?

Sao cô ta lại bắt tôi? Không phải ghi thù chuyện lần trước đó chứ!

Phương Ly ngồi xuống nhìn tôi cười lớn khiên tôi nhức cả đầu.

“Cô bị gì mà cười như điên vậy?”

“Cô dám mắng tôi?” Cô ta trừng mắt.

“Mắng cô đấy, tại sao lại bắt tôi hả? Ăn ở không rảnh quá phát bệnh sản sao? Có cần tôi đưa đi khám không hả?”


Advertisement
x