THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
16/Tôi ngủ thiếp đi bên cạnh giường đến sáng ngày hôm sau, không biết thế nào lại nằm ở trên giường.

Tôi lăn qua lăn lại, đúng là thoải mái.

Vừa mở mắt tôi đã thấy khuôn mặt ôn thần của Tinh Kỳ.

Á! Ma!

Tôi giật mình nhảy xuống giường, đảo mắt nhìn xung quanh tôi thấy Bách Quân Thâm ngồi trên sofa bên cạnh còn có vài người khác cũng đang nhìn tôi.

Tinh Kỳ xoa đầu “Kêu cô chăm bệnh mà cô lại giành luôn giường bệnh, đúng là hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.”

“Tôi!” Gãi đầu tôi có chút áy náy “Tôi không biết tại sao mình lại…” Rõ ràng là tôi ngủ quên mà, làm sao leo lên được trên giường tôi cũng không biết nữa.

“Đừng doạ cô ấy.” Bách Quân Thâm ra mặt bảo vệ tôi.

“Đội trưởng chúng ta xót người rồi!” Lưu Tử Nghĩa cười.

Nếu bây giờ có cái lỗ tôi cũng chui xuống cho rồi.

Nhục quá mà!

Tôi rụt người lại vào nhà vệ sinh sẵn tiện thay lại quần áo.
Cả ngày tôi đều tự tay chăm sóc cho anh, dù anh không nói nhưng tôi cảm nhận được anh đang rất vui.

Khung cảnh ngoài trời thật đẹp buổi tối còn có trăng, tôi ngồi cạnh Bách Quân Thâm rất lâu sau mới mở miệng.

“Lời nói của anh khi ấy có còn tính không?”

Anh ngẩn người nhìn tôi.

“Chằng phải anh nói sẽ cho em thời gian suy nghĩ sao? Em nghĩ xong rồi.”

Bách Quân Thâm trầm mặt, tôi thấy anh có vẻ đang trốn tránh.

“Không cần nói.”

Tại sao?

Không phải anh luôn muốn có câu trả lời hay sao chứ?

“Bách Quân Thâm, em đồng ý!”

“Đã nói là không…”

Anh kinh ngạc nhìn tôi, đôi môi mấp máy không nên lời.

“Em vừa nói gì?”

“Em đồng ý ở bên cạnh anh, cùng anh đi đến hết cuộc đời.”

“Tâm Đồng! Chuyện này đã nói thì không được nuốt lời.”

“Đương nhiên là không! Không phải anh nói nuôi em cả đời sao? Vậy thì Bách Quân Thâm, cả đời này anh nhất định không được nuốt lời.”

Anh ôm tôi, rút đầu vào hõm tôi muốn giấu đi đôi mắt đỏ ngầu.

Thuận thế tôi vuốt tóc anh, rất mượt còn mang theo mùi hương của riêng anh.

“Được! Sẽ không nuốt lời.”

Anh bế tôi lên đặt lên đùi mình, tôi chống hai tay lên ngực anh sửng sốt nhìn anh đầy lo lắng.

“Anh làm gì thế? Anh còn đang bị thương.”

Mặt đối mặt, Bách Quân Thâm sờ lên đôi môi nhỏ của tôi, tôi thấy yết hầu anh chợt khẽ động.

“Tâm Đồng! Anh có thể…”

Tôi do dự một lúc sau đó cuối người hôn lên môi anh, thuận thế anh một tay ghì chặt gáy tôi hôn sâu.

Nụ hôn triền miên khiến tôi rơi vào ảo mộng, Bách Quân Thâm dùng lưỡ* náo loạn khoang miệng tôi khiến tôi tê dại chỉ cảm thấy bên dưới đã ướt át vô cùng khó chịu.

Đây chẳng lẽ là động tình như người ta thường hay nói sao?

Tôi không thoải mái nhích người qua một bên nhưng dường như bị anh nắm thóp, Bách Quân Thâm ngã đầu vào trán tôi buông lời dụ dỗ.

“Tâm Đồng! Anh muốn em.”

Tôi “…” Nếu muốn thì cứ làm thôi anh còn hỏi tôi làm gì!
Một lần nữa môi tôi bị xâm chiếm chỉ có thể mặc cho anh làm xằng làm bậy.

Vì chiếc váy trên người tôi không quá dài cho nên anh luồng tay xuống vén váy lên, da thịt cận kề nhau nói không có cảm giác là nói dối.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi bị thứ cảm xúc này chia phối.

Bách Quân Thâm vuốt cổ tôi sau đó hôn lên nốt ruồi sâu ở hõm cổ, cảm giác này khiến tôi ngứa ngáy khó chịu.

Dây áo trên người tôi không biết lúc nào đã bị anh kéo xuống lộ ra rảnh ngự* sâu hút, tôi ngại ngùng đặt hai tay trước ngự*.

“Em sợ sao?” Giọng nói trầm ấm như câu thần chú khiến tôi điên đảo.

Nói không là nói dối đấy!

“Quân Thâm! Anh còn đang bị thương không lẽ vẫn làm được sao?”

Tôi thấy anh phì cười “Anh bị thương ở eo không phải ở chỗ đó, vẫn còn tốt lắm em không cần lo.”

Anh lại cố ý hiểu sai ý tôi.

Đúng là đáng ghét!

Thoắt cái anh đã vùi đầu vào ngự* tôi dùng miệng hôn nhẹ lên da thịt trắng nõn đôi khi còn vo nhẹ đầu v* dựng đứng.

“Ưm! Anh đừng chọc nó nữa.” Tôi buông lời nỉ non.

“Em không thích sao?”

Tôi mím môi thật chặt “Em! T- thích!”

“Tâm Đồng! Em ngồi lên nó nhé!”

“Hở? E- em không biết làm sao đâu!”

Tôi bối rối khi anh đưa ra yêu cầu như thế, đây là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ này kia mà.

“Chỉ cần đút vào trong thôi được không? Anh không động đâu em sẽ không đau.”

Tôi không biết làm thế nào tất cả đều do anh chỉ đạo.

Á!

Dừng lại!

Đau quá!

Nhổm người tôi liền từ chối.

“Em không làm được đâu, nó to quá!”

“Một chút nữa, cố thêm chút nữa nha em.”

“Ưm!”

Tôi câu cổ anh, theo cách Bách Quân Thâm dạy mà lắc mông đều đặn, từng nhịp lên xuống đều dâng lên khoái cảm cực sướn*. Dần quen được với vật bên trong tôi càng to gan hơn khiến Bách Quân Thâm chỉ biết vỗ mông tôi mà cười.

Hết sofa rồi lại đến toilet bên ngoài Bách Quân Thâm dụ dỗ tôi bên trong đã sớm thực hiện ý đồ.

“Thêm một lần nữa nhé!”

“Em mỏi quá, không phải anh nói sẽ không động sao?”

“Nãy giờ đều là em ở trên anh kia mà anh nào có động.”

“Lưu manh!”

“Ngoan! Chỉ một lần nữa thôi.”

Xem như tôi yếu lòng lại bị tên háo sắc như anh dụ dỗ.

Tôi ngủ say trong lòng anh đâu ngờ được lại ngủ quên đến khi Tinh Kỳ vào phòng lại ngã ngửa.

“Hai người sao có thể? Đây là bệnh viện đó! Tôi phải đi khám mắt mới được.”

Tôi dụi mắt khó chịu “Linh tinh! Mau lăn đi chỗ khác cho tôi nhờ.”

“Châu Tâm Đồng! Mau tỉnh đi, xong đời cô rồi!”

Lại chuyện gì?

Tôi ngồi dậy phải dụi mắt mấy cái mới nhìn thấy rõ.

Ba!

Quay lại nhìn Bách Quân Thâm tôi nhảy xuống giường.

“Sao ba lại đến đây? Mọi chuyện không như ba nghĩ đâu.”

Thật là mất mặt!

Tôi muốn chui xuống đất luôn cho rồi.

[Truyện có nhóm kín full rồi nha, ai muốn đọc trước ib mình.


Advertisement
x