THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
2/ Khi nghe tin tôi đã bị sá* hại Nghiêm Trình vô cùng bất ngờ, anh không tin một kẻ dù có một chút hi vọng cũng muốn ngoi ngóp sống như tôi lại dễ dàng chế* đi.

Hay thật chất trong lòng anh vui quá chuyển thành chưa chấp nhận kịp.

Có lẽ bây giờ trong lòng anh vô cùng hạnh phúc vì người anh ghét nhất thế gian đã không còn, anh có thể toàn tâm yêu thương người trong lòng kia rồi.

Nhưng tôi lại thấy anh nhốt bản thân trong phòng tối một mình uống rượu đến sáng.

Tôi nhớ không lầm thì Nghiêm Trình không thích rượu kia mà, trước kia khi giao tiếp tôi đều đứng ra đỡ rượu thay anh đến nổi bản thân bị đau dạ dày phải đến bệnh viện nhiều lần.

Nghĩ lại tôi thật ngu ngốc!

Có lẽ Nghiêm Trình cũng có chút áy náy với tôi vì cảnh sát đã nói cuộc gọi cuối cùng là tôi đã gọi cho anh.

“Có lẽ chính cô ấy đã mong chờ anh sẽ đến cứu mình, không biết khi ngắt máy cô ấy đã tuyệt vọng đến thế nào!”

“Nếu như hôm đó anh có thể gọi cho chúng tôi thì cô ấy cũng rất có thể còn sống chứ không phải là một thi th* lạnh lẽo nằm đây.”

Khi nghe được những lời phỏng đoán đó Nghiêm Trình càng suy sụp, tôi thấy anh nhìn th* thể tôi bằng ánh mắt thâm tình chưa từng có, ánh mắt này là đang cảm thấy tội lỗi sao?

Liệu có phải trong giây phút đó anh cũng yêu tôi không?
Mẹ tôi thẫn thờ ngồi nhìn di ảnh của tôi, nước từ khoé mắt tuông ra không ngừng.

Người mẹ mạnh mẽ của tôi lại trong vô cùng yếu đuối cùng bất lực.

“Đồng Đồng! Mẹ sai rồi!”

“Con đừng bỏ mẹ được không? Là mẹ đã sai rồi Đồng Đồng à!”

Nhìn mẹ tôi luôn miệng nói xin lỗi mà khiến tôi cũng xót xa.

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ xúc động đến thế vì tôi bao giờ, có lẽ là vì mười lăm năm xa cách đã khiến cho tôi và mẹ không thể hiểu được nhau.

Nếu lúc trước mẹ có thể ngồi xuống lắng nghe những suy nghĩ của tôi thì tốt biết mấy nhưng có lẽ do tôi và bà ấy không hợp mệnh cho nên vừa mở miệng đã cãi nhau, cũng không trách được vì tôi quá tuỳ hứng làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả.

Ba tôi dường như đã già hơn nhiều chỉ trong một đêm mà tóc đã bạc đi không ít.

Tôi thật có lỗi với ba, từ khi trở về Châu gia ba là người luôn che chở cho tôi vậy mà tôi luôn gây phiền phức khiến ông phải buồn lòng.

Tôi còn nhớ có lần tôi đã đánh nhau trong trường mẹ của tôi vô cùng tức giận đã dùng gia pháp muốn dạy dỗ đứa trẻ ngỗ nghịch như tôi, ba là người đứng ra để ngăn cản khi ấy ba còn bị mẹ giận cho ngủ ngoài phòng khách một tháng cơ.

Nhưng nghĩ lại thì Vũ Yên không có mẹ bên cạnh lại có mẹ tôi yêu thương còn tôi có mẹ nhưng lại không được mẹ quan tâm thế thì ba thiên vị tôi một chút cũng đúng mà.

Quy ra cũng là do phu nhân của Châu gia đã thiên vị Vũ Yên quá thôi.

Anh cả tôi là người ít nói nhưng khi biết tin tôi đã chế* cũng không thể không từ bỏ thương vụ triệu đô ở nước ngoài để quay về nước dự tan lễ của tôi. Dù trước đây tôi và anh hay cãi nhau vì Vũ Yên nhưng có lẽ trong lòng anh cũng còn có đứa em gái này.

Xem ra là anh cũng có chút lương tâm!

Còn về phần anh hai luật sư thiên tài của tôi thì khỏi phải bàn, nghe nói anh đã mua một mảnh đất trống ở Phong Đại để cho tôi làm nơi yên nghỉ, bên trong còn được trồng một rừng hoa hướng dương tôi yêu thích.

Hoa hướng dương phiêu bạc trong gió dù thế nào cũng sẽ hướng về phía mặt trời.

Đúng là rất hào phóng!

Không uổng công tôi coi trọng anh như vậy.

Anh ba Châu Thành không không để Nghiêm Trình đến dự tang lễ của tôi, anh nói thẳng không một chút e ngại.

“Mày cút đi trước khi tao nổi điên, Đồng Đồng nhà tao không cần loại vong ơn phụ nghĩa như mày đến.”

Nghiêm Trình cuối gầm mặt “Châu Thành! Để tôi gặp cô ấy lần cuối được không? Coi như tôi xin anh!”

Anh ba tôi cười lớn nước mắt vô thức lại tuông ra.

“Nghiêm Trình! Mày làm thế để làm cái gì? Tâm Đồng chế* rồi, con bé không thấy được đâu. Cái vẻ thâm tình này của mày ở trước mặt tao đều là rác mà thôi.”

“Anh muốn nói gì cũng được, chỉ là hãy cho tôi vào.”

“Cho cái con mẹ mày!”

Rầm!

Nghiêm Trình bị anh ba tôi đấm một cái sau đó đạp ngã sõng soài trên mặt đất, vô cùng thảm hại.

“Châu Thành, anh làm gì vậy?” Vũ Yên chạy đến đỡ lấy Nghiêm Trình trách mắng Châu Thành.

Ba tôi cũng lắc đầu ý bảo anh ba tôi đừng manh động.

“Nghiêm Trình! Cậu về đi, Châu gia không nhận nổi sự có mặt của cậu, Đồng Đồng nhà chúng tôi càng không muốn gặp cậu.”

Bình thường ba tôi điều là người biết tiến biết lui không thể ngờ hôm nay cũng vì tôi mà trở mặt với người họ Nghiêm.

Anh ba tôi không cam tâm “Ba à! Tại sao phải khách sáo với bọn họ? Nêu không phải tại thằng khốn đó Đồng Đồng cũng không chế*! Vì cứu Nghiêm gia con bé không ngần ngại mang danh kẻ không biết điều cứ đeo bám theo Nghiêm Trình, chịu biết bao uất ức, bây giờ lại phải chế* trong đau đớn.”

“Anh ba! Đó cũng không phải lỗi của Nghiêm Trình, ai biết được Tâm Đồng ra ngoài gây sự với ai chứ?”

“Vũ Yên cô không có tư cách lên tiếng ở đây! Gia đình tôi chưa từng đối xử tệ với cô dù cô không phải người Châu gia nhưng mẹ tôi vẫn yêu thương cô, còn cô lại năm lần bảy lượt khiến mẹ tôi và Đồng Đồng cãi nhau tưởng tôi không biết sao?”

“Anh đừng vu oan cho em!”

Ba tôi tức giận “Đủ rồi! Đừng làm ồn ào chỗ của Đồng Đồng, mau cút hết đi.”

Nhưng lại có một người khiến tôi không thể ngờ đó chính là Bách Quân Thâm người bạn thân của anh cả tôi, khi xưa tôi còn không hiểu chuyện trêu đùa anh rằng đợi tôi đủ mười tám tuổi sẽ lấy anh nhưng sau đó tôi gặp Nghiêm Trình chàng trai tuấn tú lại rất dễ gần khiến tôi xao động sau đó tôi cũng đã quên đi anh.

Tôi thấy anh ôm một bó hoa hướng dương đến trước bia mộ của tôi đôi mắt trầm lắng nhìn tôi vô cùng dịu dàng.

“Bé con! Em đúng là không biết giữ lời, chẳng phải đã nói gã cho tôi rồi sao để tôi chờ lâu như vậy mà bây giờ còn muốn tôi hoá vợ à?”

Lời nói đùa vui khi ấy lẽ nào anh còn giữ trong lòng.

“Đợi anh trả thù giúp em thì sẽ đến tìm em ngay.”

“Anh đã tìm được bằng chứng những kẻ đánh em là do Vũ Yên sai khiến rồi, những kẻ đó anh cũng đã giế* chúng Vũ Yên cũng sẽ sớm bị cảnh sát bắt vậy thì anh có thể đến cùng em.”

Khoan đã!

Bách Quân Thâm đã yêu tôi từ bao giờ?

Đêm đó Bách Quân Thâm uống rất nhiều rượu, trên đường láy xe chân thắng lại bị cắt khiến chiếc xe lao thẳng xuống vực.

Tại sao phải như thế chứ? Rõ ràng anh là vị anh hùng mà bao người kính trọng mà, anh còn cả một tương lai tươi sáng phía trước tại sao phải vì tôi mà từ bỏ!

Là tôi đã bỏ qua tấm chân tình này của anh rồi!

Mở mắt ra một lần nữa tôi đã ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến tôi khó chịu.

Điều kinh ngạc hơn là tôi thấy ba mẹ đang đứng kế giường của tôi.

“Đồng Đồng! Thấy khoẻ hơn chưa con?” Ba tôi lo lắng.

Tôi khó khăn mở miệng “Ba! Mẹ!”

[Nữ chính trọng sinh nhá mọi người]


Advertisement
x