THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
7/Tôi hơi sửng sốt nhưng rất nhanh trở lại bình thường, anh cả xuống xe châm cho mình một điếu thuốc tựa lưng vào gốc cây bên cạnh tôi.

Tôi thấy anh thở dài nhìn tôi.

“Đến căn hộ của anh đi, đủ để em có thể sống thoải mái.”

Tôi nhếch môi cười “Không cần!”

Nếu đã không yêu thương nhau thì tội gì phải giả vờ thân thiết chứ?

“Châu Tâm Đồng! Nếu em muốn ngủ ngoài đường thì tuỳ.”

“Anh cả đây là muốn làm gì? Lúc cần anh nói ra sự thật anh lại chọn nói dối bây giờ giả vờ tốt bụng cho ai xem?”

Châu Đình Trí cuối gầm mặt, tôi biết anh áy náy.

“Em thật sự không dám mong anh sẽ chấp nhận em là em gái đâu nhưng em cũng không nghĩ anh cả lại ghét em đến thế! Thật tình em chẳng biết mình đã làm cái gì sai, tại sao mọi người đều cảm thấy em xấu xa vậy?”

Điếu thuốc trên tay anh đã cháy đến cùng nhưng anh vẫn không hay biết.

Nói ra những lời này tôi cũng không kiềm được nước mắt, thật sự trong lòng tôi rất tổn thương.

Đôi khi vết thương từ người ngoài không đau bằng bị chính người thân của mình đâm sau lưng.

Vết thương vừa sâu mà lại còn vừa lớn, có lẽ cả đời này tôi vẫn không quên được.

Có lẽ tôi nên biết sớm hơn là dù kiếp trước hay kiếp này tôi vẫn không phải người mà bọn họ có thể bao dung.

Để lại Châu Đình Trí ngẩn người ở phía sau tôi tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một lúc tôi choáng váng cả người ngã quỵ xuống gốc cây bên đường, có lẽ dù hôm nay có chế* không không ai hay biết.

Trước khi nhắm mắt tôi lại nghĩ không biết bản thân sẽ xuống địa ngục hay lên thiên đường đây?

Khi tỉnh dậy tôi cứ ngỡ mình đang ở điện diêm vương nào ngờ bản thân đã được người khác cứu.

Tôi nhìn người phụ nữ hiền từ bên cạnh giường trong lòng lại có chút ấm áp.

Trong bà ấy cũng không phải người tầm thường, quần áo hàng hiệu, chiếc hoa tai trên người cũng đáng giá cả ngàn USD rồi.

Đây chẳng lẽ là một phú bà nào sao?

“Con gái! Tỉnh lại rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào?”

Giọng nói thật êm tai.

Đó là nhận định đầu tiên của tôi.

Tôi muốn ngồi dậy nhưng cả người đau âm ỉ, cả tối hôm qua không ăn gì nên bụng lại phát run lên, nhìn đôi bàn tay được băng bó cẩn thận, tôi ngước mắt.

“Là Dì đã cứu con sao?”

“Đúng vậy! Hôm qua gặp con ngất xỉu bên đường ta đã đưa con về nhà ta.”

“Cảm ơn dì! Ơn này Đồng Đồng nhất định sẽ đền đáp.”

Người phụ nữ ấy tán thưởng “Đồng Đồng! Cái tên thật dễ thương, con cứ gọi ta là dì Cầm là được.”

Tôi mím môi e ngại “Nếu thấy con dễ thương vậy dì Cầm có thể cho con ở tạm một thời gian không?”

Tôi biết khi nói ra lời này vô cùng không nên nhưng tôi thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi.

Sợ dì ấy từ chối tôi liền bồi thêm “Dì yên tâm! Đồng Đồng không ở không đâu, con có thế tỉa cây hay làm việc nhà, rửa chén tất cả con đều làm được.”

Dì Cầm nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng, dì nắm lấy bàn tay đang bị thương của tôi đỏ mắt.

“Con bé này sao lại đáng thương như vậy! Nếu con muốn có thể ở lại đây bầu bạn với dì dù gì ở đây cũng chỉ có mình ta.”

“Thật sao? Thế thì tốt quá!”

Tôi muốn nhào đến ôm dì nhưng sức khoẻ hiện tại không cho phép, hơn nữa bụng còn kêu ầm ĩ, dì Cầm cười nhìn tôi.

“Lúc nãy đã nhờ người nấu cháo cho con rồi, đợi ăn cháo rồi nghỉ ngơi thêm đi.”

“Cảm ơn dì!” Tôi không biết nói gì ngoài lời cảm ơn lúc này.

Đúng là người tốt sẽ được đền đáp!

Trang viên này không quá rộng lớn nhưng những thứ ở đây đều là vật tốt nhất phía sau còn có khu vườn vô cùng thoải mái.

Tôi rất thích ra vườn dạo chơi vừa mát mẻ lại còn được cắm hoa cùng dì Cầm, tôi không biết làm đâu nhưng dì ấy vẫn ân cần dạy tôi.

Ở nơi này tôi không cần quá kiêng nể, hơn nữa dì Cầm cũng luôn nhẹ nhàng dạy bảo tôi những điều hay lẽ phải khiến tôi có một cảm giác yêu mến vô cùng.

Để báo đáp công ơn của dì Cầm tôi muốn nấu món chè hạt sen mà dì yêu thích nhưng dù tôi nấu thế nào mùi vị cũng không ngon được.

Vò đầu bứt tóc tôi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

Tôi đã xem rất nhiều sách cũng lên mạng tìm hiểu, chẳng phải tôi đều làm đúng quy trình sao? Tại sao lại thất bại.
Dì Cầm nhìn tôi sau đó lại nhìn nhà bếp vốn ngăn nấp lại trở nên bừa bộn mà không khỏi bật cười. Tôi sợ dì ấy sẽ đuổi tôi đi ngay lập tức.

Tôi áy náy “Dì Cầm! Con xin lỗi, con chỉ muốn nấu chè hạt sen cho dì.”

Trái với suy nghĩ của tôi dì ấy vô cùng dịu dàng chỉ bảo cho tôi.

“Con nấu sai cách rồi!”

“Sao có thể? Con đã làm đúng như sách chỉ mà!”

“Khi con nấu chè nên nấu đường phèn sẽ ngon hơn, lửa cũng phải vừa đủ không được nôn nóng. Để ta dạy con.”
Dì ấy cằm lấy tay tôi khoáy đều nồi nước, đột nhiên sống mũi tôi cay xè, đây là lần đầu tiên tôi làm sai mà không bị trách mắng.

Nếu là trước kia e là mẹ sẽ trách mắng tôi không đảm đang lại còn bày trò.

Tôi không dám tin hỏi lại “Dì… không giận con sao?”

“Tại sao phải giận con?”

“Con đã phá nhà bếp của dì kia mà!”

“Ngốc thật! Đây chẳng phải tấm lòng con dành cho dì sao? Nếu mỗi lần con làm sai dì đều la mắng thì con làm sao hiểu được mình đã sai ở đâu.”

Trái tim tôi đột nhiên nhói lên.

Thì ra không phải ai cũng thấy tôi phiền phức, thì ra cũng có người chịu ân cần dạy bảo cho tôi.

Sau bao lần luyện tập thì tôi đã nấu được món chè hạt sen, bát đầu tiên tôi đương nhiên dành cho dì Cầm.

Dì Cầm ăn một miếng rồi lại hai miếng, trên mặt không một chút biểu cảm.

Tôi hồi hộp hỏi nhỏ “Có phải con làm không ngon không?”

“Cái này… thật sự…” Dì Cầm ấp úng nhìn tôi.

Có vẻ như tôi đã thất bại nữa rồi.

“Rất ngon đó!”

“Thật sao?”

Đôi mắt tôi sáng lên như tìm được một tia hy vọng.

“Quả thật rất ngon!”

Tôi cười đến nổi không khép được miệng nói không chừng ngay cả mũi cũng nở mấy phân rồi.

Tôi cũng vội nếm thử một chút nào ngờ nhanh quá miệng lại bị phỏng, dì Cầm đưa khăn cho tôi không khỏi bật cười.

“Từ từ thôi! Đừng vội.”

Đột nhiên lúc này bên ngoài có một đám người xong vào, nhìn tình hình tôi đoán đây không phải chuyện đơn giản rồi.

Cầm đầu là một người phụ nữ khá xinh đẹp, nhìn phong cách ăn mặc chắc cũng là phu nhân nhà quyền quý.

“Dì Cầm! Bọn họ…”

“Không sao!”

Dì Cầm trấn an tôi sau đó ngẩn cao đầu với người phụ nữ ăn mặc sang trọng trước mặt, người làm trong nhà đều bị cho ra ngoài duy nhất chỉ còn mình tôi được ở lại bên trong.

Tôi đỡ dì ấy đứng lên rồi lại lén nhìn người kia, hình như khá là quen mắt.

“Uyển Thư! Hôm nay cô đến là vì chuyện gì nữa đây?”

“Tất nhiên là đến xem chị sống thế nào rồi, chị hai!”

“Cô nói đùa rồi, tôi làm gì có đứa em gái nào chứ!”

Tôi thấy người phụ nữ kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì ở nhà người khác còn vênh váo như vậy cho thấy thế lực người này không tầm thường.

“Nếu đã không muốn tôi gọi là chị hai thì hãy ly hôn đi, sao chị cứ mãi không chịu buông tha cho chồng tôi vậy chứ?”

“Người không chịu ký đơn là Bách Quân Khang không phải tôi!”

Thì ra đây là vợ sau của chủ tịch Bách thị Bách Quân Khang sao? Nhớ rõ lúc trước tôi vì muốn giúp Nghiêm Trình mà đã tìm hiểu về người này, dì Cầm chính là người vợ bị phản bội của Bách Quân Khang còn Uyển Thư kia chính là kẻ không biết điều leo lên giường của anh họ mình.

“Nếu không phải chị chèo kéo thì anh ấy đã không áy náy đến bây giờ, hôm nay tôi quyết để chị và anh ấy kết thúc.”
Tôi cười khinh bỉ “Làm ơn đi! Lần đầu tôi thấy kẻ thứ ba lại đi ép chính thất ly hôn hộ đó.”

Người phụ nữ kia quay lại nhìn tôi, ánh mắt dò xét đó khiến tôi không thoải mái.

“Tưởng là ai hoá ra là thiên kim Châu gia sao? Nghe nói cô bị đuổi khỏi Châu gia rồi, chuyện của trưởng bối từ khi nào một người ngoài như cô có quyền xen vào. Hèn gì ngay cả mẹ cô cũng ghét cô đến vậy, bản chất thấp kém dù có rửa thế nào cũng không sạch nổi.”

“Vậy chuyện của Châu gia từ khi nào cần người như bà phán xét? Xin lỗi nha, là tôi tự muốn rời khỏi Châu gia chứ không phải bị đuổi.”

“Nói vậy thì ai tin chứ? Chỉ trách dù cô có cố gắng thế nào cũng không bằng thiên kim giả Châu Vũ Yên kia mà thôi.”

“Cũng đỡ hơn mấy người dơ bẩn đến mức leo lên giường của anh họ mình, thật ghê tởm!”

Bà ta tức giận chỉ tay về phía tôi “Cô dám sỉ nhục tôi?”

“Sỉ nhục bà thì sao? Tôi là đứa không có giáo dục đó bà làm gì được tôi!”

“Được! Châu Tâm Đồng để xem hôm nay bà đây thay mẹ cô dạy dỗ cô ra sao? Người đâu mau bắt cô ta lại cho tôi.”

Dì Cầm ra mặt bảo vệ tôi “Ai dám! Các người dám động vào con bé sao?”

Tôi thấy đám vệ sĩ kia có chút kiêng dè, có lẽ bọn họ là người của Bách gia.

Đây cũng là lần đầu tôi thấy dì tức giận đến vậy, thì ra khi đụng đến giới hạn con người ai cũng sẽ phùng mang bảo vệ thứ mình muốn


Advertisement
x