Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Hoàng Bách Gia giật mình tỉnh giấc. Đầu hắn đau như búa bổ. Hắn cuống cuồng lao đi tìm người thương. Hắn rà soát một hồi, phát hiện ra nàng đang nằm bất động dưới bếp, cả người cuộn tròn trong chiếc chiếu rách. Gia nhân nói nàng trúng độc Đoạt Mệnh, chính hắn là người ép nàng uống thuốc độc. Đáng đời nàng, thứ đàn bà ngoa độc dám bức chết Ngọc Bội, nữ nhân mà hắn yêu nhất. Tất cả mọi người trong phủ đều nói hắn trừng trị nàng như vậy vẫn còn nhẹ tay chán. Hắn hoang mang không hiểu chuyện gì cả. Ngọc Bội từ khi nào lại trở thành nữ nhân mà hắn yêu nhất? Hắn vì đâu mà có thể nhẫn tâm tổn hại nàng, nữ nhân duy nhất trong tim mình?

Gia nhân bẩm báo rằng tự cổ chí kim, phàm là người trúng độc Đoạt Mệnh, không ai qua khỏi, nàng sẽ rời đi sớm thôi, hắn cứ yên tâm. Hắn... sao có thể yên tâm? Hắn bị loạn tâm mới đúng. Nhìn nàng gầy gò nằm một góc, mạch yếu dần, môi tím ngắt, hắn thất kinh. Hắn cố lục lọi ký ức để tìm kiếm manh mối, nhưng những việc xảy ra trong thời gian gần đây, hắn đều không nhớ gì cả. Hắn nghe gia nhân kể chuyện trong nhà mà ngỡ như chuyện ngoài thiên hạ, chẳng liên quan gì đến mình. Hắn hoàn toàn mơ hồ!

Tháng Bảy năm Giáp Thân, Niên Ý rời xa hồng trần. Sư phụ hắn sau biến cố ấy không về phủ Thường Tín, cũng không màng thế sự ở trấn Sơn Nam. Ban ngày, sư phụ thích đóng cửa thư phòng, không cho người khác quấy rầy. Ban đêm, người lại có nhã hứng đi dạo trong màn đêm tĩnh mịch. Hắn biết sư phụ không bình thường, nhưng hắn lực bất tòng tâm, không dám can thiệp vào cuộc sống riêng của sư phụ khi chưa có sự cho phép của người. Tại thời điểm đó, hắn thân là Trấn phó Sơn Nam cũng có quá nhiều việc phải lo. Người dân Sơn Nam năm ấy không những phải đối mặt với thiên tai, dịch bệnh mà còn phải chật vật đương đầu với ba chữ “tham, sân, si”. Ruộng vườn ngoài lo bị sâu bọ gặm nhấm, còn lo thêm cả những kẻ lười biếng sang phá. Hễ nhà nào có người đỗ đạt cao thì cả dòng tộc nhà ấy xác định sẽ bị lôi ra làm đề tài châm biếm. Trong các quán nước, một số người thích đặt điều bôi nhọ kẻ khác hơn là tán dương. Có những đại hội chỉ để nói xấu một người thôi mà cả ngàn người tham gia. Sự thù ghét đang bao trùm cả trấn.

Trấn phó đề xuất với Sơn Hào, Trấn thủ Sơn Nam phải xử lý thật nghiêm minh những người chuyên đi gieo rắc sự tiêu cực. Sơn Hào đăm chiêu thở dài, trước nay chưa từng có tiền lệ bị xử phạt vì tội nói xấu người khác bao giờ. Mỗi người một góc nhìn, nắng qua mắt người này có khi lại thành bão trong tim người khác, đúng sai khó lòng phân định rạch ròi. Hắn mới nhậm chức Trấn thủ hồi tháng Giêng, chưa có đóng góp gì nhiều, làm quá e rằng kẻ khác không phục. Sau hơn hai tháng suy tư, Sơn Hào quyết định xây trường Tu Tâm rồi gửi thư đến trấn An Lạc, mời mười vị thầy nổi danh về Sơn Nam dạy cho người dân nuôi dưỡng lòng từ bi, mở rộng dung lượng trái tim. Hắn hy vọng việc tu sửa tâm tính sẽ giúp mọi người buông bỏ thị phi, hướng đến những điều tích cực và chung sống với nhau hòa thuận hơn.

Tuy nhiên, An Trí, Trấn thủ An Lạc chỉ cho phép các thầy rời An Lạc với điều kiện Trấn phó Sơn Nam phải kết duyên một cô nương ở An Lạc và phải đến An Lạc ở rể ba năm. Sơn Hào thầm chửi An Trí bị khùng, giả dụ như hắn muốn đảm bảo sự an toàn cho các thầy thì giữ vài người Sơn Nam làm con tin là được rồi, hà cớ gì phải chỉ đích danh Trấn phó, lại còn ép hắn phải kết duyên. Cơ mà vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn. Sơn Hào sau nhiều ngày đêm lùng sục đã tìm ra một cô nương ở An Lạc mồ côi từ nhỏ, gương mặt nhiều mụn xấu xí, gia cảnh nghèo rớt mùng tơi, kiếm không ra đồ giá trị làm của hồi môn, hai mươi xuân xanh rồi mà chẳng nhà nào thèm nhòm ngó cả. Nàng chấp nhận giao dịch với Sơn Hào, giả bộ lấy Trấn phó, đổi lại sau ba năm, nàng sẽ được một trăm lượng vàng. Với số vàng ấy, sau này nàng dư sức kén chồng tốt.

Giờ Mão ngày hai mươi tháng Chạp năm Ất Dậu, Sơn Hào thành công rước mười thầy về trường Tu Tâm. Giờ Thìn cùng ngày, đoàn người khiêng kiệu đỏ dính đầy hoa cau theo lệnh An Trí đến Sơn Nam đón chàng rể quý cũng quay trở về An Lạc. Hoàng Bách Gia mười lăm tuổi đỗ Trạng Nguyên bên Văn, mười tám tuổi đỗ Trạng Nguyên bên Võ, hai mươi tuổi đã trèo lên ghế Trấn phó của một trong tứ trấn sầm uất bậc nhất, nay lại phải gả đến An Lạc ở rể, quả thực có chút uỷ khuất cho hắn. Tuy nhiên, Sơn Nam là máu thịt, là hơi thở của Trấn phó, vì lợi ích của Sơn Nam, hắn sẵn sàng chịu thiệt thòi. An Lạc là một trấn nhỏ nằm sâu trong núi, cách sống ở đây thật chẳng giống ở đâu. Ai đời đàn bà cưới xong chẳng nhất thiết phải về nhà chồng mới chất chơi chứ! Chuyện làm dâu hay ở rể là do đôi bên tự thương lượng. Đàn ông An Lạc muốn rước thêm vợ bé phải nộp một ngàn quan tiền vào quỹ An Vui, thành ra trai tráng nghèo ở đây hầu hết chỉ có một vợ. Người quản lý quỹ An Vui mỗi tháng đều phát gạo miễn phí cho trẻ em dưới mười tuổi nên mấy đứa nhỏ ở An Lạc hiếm khi phải đi mót lúa. Bọn chúng hồn nhiên lắm, trông thấy kiệu hoa từ xa đã hét lớn:

- Chị mặt mụn xấu nhất trấn An Lạc lấy được chồng rồi tụi bay ơi!

- Xấu như chị Đình còn lấy được chồng thì con gái trấn này không lo ế tụi bay ơi!

- Ngày trọng đại của chị, đừng chê chị xấu, tội chị! Tao nghe mẹ tao kể hồi nhỏ, chị cũng xinh đáo để đấy! Chẳng hiểu chị ăn ở kiểu gì mà từ năm lên mười tuổi, mụn đã dính đầy mặt, thành ra nhan sắc phai tàn thôi!

- Eo ôi! Khiếp! Có ngày ấy cơ á? Ngày chị nằm mơ hả? Tao ứ tin!

Lũ trẻ cười ha hả. Chúng chạy theo chiếc kiệu đi về nhà chị Đình. Đứa nào đứa nấy đều háo hức mong được xem dung nhan chú rể. Ấy thế nhưng khi tấm rèm được kéo lên, bên trong kiệu lại trống trơn. Tụi nhỏ được phen la hét ầm ĩ:

- Bớ làng nước ơi! Toi rồi! Toi rồi! Toi thật rồi!

- Chồng chị mặt mụn sợ lấy vợ xấu nên trốn rồi tụi bay ơi!


Advertisement
x