Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [21]

Tây Đông tức giận quát con gái:

- Mày im bà cái mồm đi!

- Ủa? Sao bu lại quát con? Mợ Đình hỏi rõ vô duyên, con thương bu thì con mới chấn chỉnh mợ ấy chứ!

- Mày làm như mày có duyên lắm không bằng?

- Con là con gái bu mà. Bu duyên dáng bậc nhất trấn An Lạc thì con cũng phải duyên dáng thứ nhì chứ?

- Con với chả cái, cãi bu cứ nhem nhẻm ý! Cho mày đi học chữ chỉ tổ tốn tiền của bu!

- Ôi dào! Tiền nong chỉ là phù du, kiến thức mới là chân ái, bu căn ke làm gì cho mệt người?

Tây Đông bẻ cành xoài đuổi đánh con Tép. Nó vừa chạy vừa ngoái lại tỏ vẻ quan tâm bu.

- Ơ kìa? Sao bu chạy nhanh thế? Bu không bị đau mông nữa à?

- Tao nói cho mày nghe nhá con mặt giặc kia! Mông tao chưa từng bị đau, nhá!

- À, ra thế. Vậy thì con đỡ lo rồi. Bu chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo bị ngã bu ạ.

- Tao chạy chậm để mày thoát thân à?

- Kể cả bu chạy nhanh thì cũng có đuổi được con đâu mà bu tinh tướng?

Con Tép chạy nhanh thực sự, Mễ Đình nhìn nó trèo qua hàng rào phi sang nhà chị Huệ Quỳnh mà thót cả tim. Nàng buột miệng bàn bạc:

- Có khi mấy bữa nữa, vợ chồng mình phải làm lại cái hàng rào sao cho nó thâm thấp thôi, bằng không, nhỡ sau này tụi nhỏ nghịch ngợm chạy nhảy như chị Tép thì căng lắm!

Bách Gia tủm tỉm hỏi đểu:

- Tụi nhỏ nhà nào mà lại sang nhà mình chạy nhảy vậy hả Đình?

Mễ Đình ngượng chín mặt. Ở độ tuổi của nàng, nhìn quanh hàng xóm làng giềng, mấy chị em ai cũng làm bu rồi, nàng vô tình nhắc đến chuyện con cái thì có sao đâu mà hắn cứ trêu hoài? Nàng gào lên:

- Nhà... nhà nào... mà chả được?

Hắn phì cười. Tính tình hắn kiên định, ít khi bị ảnh hưởng bởi chuẩn mực của thiên hạ. Hắn tất nhiên không cảm thấy sốt sắng khi những người ở cùng độ tuổi với mình đã được làm thầy bu rồi, nhưng nếu như kiếp này có được một mụn con chung với nàng thì hắn sẽ rất mãn nguyện. Ngặt nỗi, bọn họ vẫn ngủ riêng. Thi thoảng có việc đột xuất, hai vợ chồng mới mò sang phòng của nhau, như kiểu đêm qua nàng đem khăn trả cho hắn. Chiếc khăn là do hắn cố tình để trong phòng nàng thôi chứ sao hắn có thể quên một chuyện tầm phào như vậy? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mong rằng một ngày nào đó, hắn và nàng có thể vô tư ngủ chung một phòng mà không phải bối rối kiếm cớ này nọ.

- Chị Tây Đông xinh đẹp ơi! Chị không trèo qua hàng rào đuổi theo con Tép nữa à?

Vợ hắn hỏi han chị hàng xóm đấy. Hắn nghe giọng vợ thấy dễ thương gì đâu, vậy mà Tây Đông lại chê:

- Khiếp! Điệu vừa thôi! Nói chuyện với gái cũng ngọt như mía lùi, tao đến ạ mày luôn đấy Đình! Tao trèo qua hàng rào đuổi theo con mặt giặc kia rồi đứa nào bán ốc om chuối đậu cho mày?

Mễ Đình cười hề hề, vô tư chia sẻ:

- Xem hai bu con chị đuổi nhau gay cấn quá, em quên khuấy luôn. May mà trí nhớ của chị tốt, không thì vợ chồng em chết đói mất thôi!

Tây Đông lườm con đàn bà vô duyên nhưng lại nhìn chồng nó rất trìu mến. Nàng đon đả bảo:

- Buổi trưa nóng nực, cậu Gia và Mễ Đình mau đi vào trong bếp nhà em cho mát!

Tây Đông chỉ muốn khoe với Bách Gia căn bếp gọn gàng ngăn nắp của mình, để hắn thấy rằng người chỉn chu sạch sẽ như nàng thích hợp làm phu nhân của Trấn phó Sơn Nam hơn là Mễ Đình. Ngặt nỗi, Bách Gia không chịu nhúc nhích. Tây Đông chau mày thắc mắc:

- Có vợ ở đây rồi mà cậu Gia vẫn phải giữ ý ạ?

- Ôi dào! Đàn ông đi ở rể hay bị thẹn lắm chị ạ.

Mễ Đình nói đỡ cho chồng rồi theo chị hàng xóm đi vào trong bếp. Tây Đông múc cho nàng một bát ốc om chuối đậu thơm lừng. Nàng muốn trả tiền nhưng chị gạt đi, kêu cậu Gia đã trả trước rồi. Nàng không vui lắm, về đến nhà liền trách chồng:

- Rốt cuộc cậu trả trước cho những ai mà dạo này em mua gì người ta cũng chẳng thèm lấy tiền của em vậy? Lương của Trấn phó thì được mấy đâu? Không chịu khó tiết kiệm rồi sau này rước vợ kiểu gì?

- Cậu có vợ rồi, rước chi nữa?

- Cậu biết thừa em đang nói đến người vợ thực sự của cậu mà.

- Em cũng biết thừa tâm ý của cậu rồi còn cứ hỏi han hoài làm chi?

- Tâm ý gì? Cậu cứ lập lờ, em biết sao được?

- Thì ra là Đình cần một lời khẳng định rõ ràng.

- Đương nhiên.

Hắn ghé tai nàng thì thầm:

- Vậy tối nay sang phòng cậu khắc rõ.

Đôi môi hắn cố ý mơn trớn trên vành tai xinh. Nàng khó xử trình bày:

- Người ta dù sao cũng là nữ nhân, không có việc gì, ai dám sang phòng nam nhân vào buổi tối?

Hắn vuốt ve gò má xinh, gian xảo gợi ý:

- Sao lại không có việc gì? Đem khăn tay sang phòng trả cho cậu.

- Cậu biết trước là cậu sẽ quên khăn tay luôn hả?

- Ừ. Cậu lại quá hiểu cái tính đãng trí của cậu mà!

Nàng đoán được hắn cố ý tạo cơ hội cho mình nhưng vẫn trêu:

- Lúc thì cẩn thận quá thể đáng, lúc lại bị đãng trí, đúng là bậc bô lão.

Hắn quen bị vợ chọc rồi nên chẳng thấy tức giận, chỉ tận dụng cơ hội mồi chài:

- Bô lão thức khuya không tốt cho sức khoẻ, phiền Đình tối nay sang phòng cậu sớm.

- Sang sớm, chuyện trò xong sớm rồi về sớm ạ?

- Canh năm sáng mai thì có được tính là sớm không Đình? Kiểu là... sáng sớm đó!

Nàng e thẹn gật đầu. Canh năm sáng mai mới về phòng thì nàng lại ngủ qua đêm ở bên đó à? Hồi hộp ghê! Cả buổi chiều, nàng cứ như người trên mây, không may được cái váy nào đã đành, đến lúc hoàng hôn buông xuống, cầm mỗi cái rổ đi ra vườn hái hoa nhài thôi mà cứ cười tủm suốt. Chiếc rổ chẳng mấy chốc đã đựng đầy những bông hoa trắng tinh khôi. Bách Gia từng bảo trong mắt hắn, nàng còn rực rỡ hơn cả hoa mùa hạ. Nghĩ đến những lời tán dương ngọt ngào, trái tim nàng bất giác đập rộn ràng.

- Chị Đình ơi! Chị Đình! Cứu em với chị ơi!

Tiếng kêu la thảm thiết của Mễ Đan khiến Mễ Đình thoáng giật mình. Nàng hoảng hốt ngó xung quanh một lượt, chợt phát hiện ra Bách Gia và Mễ Đan đang đứng gần giếng. Trên tay Mễ Đan cũng cầm một chiếc rổ, nhưng không phải là rổ hoa mà là rổ đựng đầy lá cây. Gương mặt Bách Gia cực kỳ khó coi, hắn dí kiếm sát vào cổ Mễ Đan như thể muốn đoạt mạng người ta đến nơi rồi. Mễ Đình hoảng sợ xin xỏ:

- Cậu Gia! Cậu bớt giận! Có gì thì bỏ kiếm xuống rồi bình tĩnh nói chuyện!

Bách Gia nóng giận tuyên bố:

- Cậu không muốn nhiều lời với con khốn này!

Mễ Đình hiểu vì sao Bách Gia lại nổi điên, có lẽ hắn cũng giống nàng, đã sớm nhìn thấu mọi việc. Sợ chồng sẽ ra tay tàn độc, nàng bất chấp nguy hiểm chạy tới bên hắn, can đảm cầm lấy lưỡi kiếm sắc lẹm. Máu từ tay nàng nhỏ xuống từng giọt khiến Bách Gia thất kinh. Hắn thật không ngờ nàng lại liều lĩnh đến vậy, dọa hắn sợ bắn tim.

- Buông tay!

Hắn ra lệnh. Nàng mặc cả:

- Cậu làm gương trước đi!

Bách Gia đành phải nhân nhượng. Hắn vừa buông tay, Mễ Đình đã nhanh nhẹn ném thanh kiếm ra xa. Bách Gia vội lấy khăn băng bó vết thương cho vợ. Mễ Đan sợ hãi khóc toáng cả lên. Nàng mếu máo chất vấn:

- Sao chị ngốc thế? Sao lại vì em mà chịu thiệt? Em không xứng đáng đâu. Em chính là người hại chị bị mặt mụn trong suốt nhiều năm liền. Loại lá trong chiếc rổ này... có khả năng gây ngứa...

Mễ Đình chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng thong thả tiết lộ:

- Chuyện đó chị đã biết rồi.

Cả Bách Gia và Mễ Đan cùng sửng sốt.

- Chị biết từ bao giờ?

Mễ Đan dò hỏi. Mễ Đình thật thà đáp:

- Tháng trước, có một lần chị đi chợ về sớm nên phát hiện ra chuyện xấu của em.

- Vậy sao chị không chửi em? Chị không buồn à?

- Mới đầu chị cũng hơi buồn, nhưng khi đoán ra lý do em làm vậy, chị lại thương em


Advertisement
x