Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [24] - Đi qua nỗi đau thấu tâm can để buông một người

Mễ Đan buồn mênh mang, phải đi qua bao nhiêu cay đắng và ôm trong mình bao nhiêu nỗi thất vọng thì mới có thể buông bỏ si mê để tuỳ duyên mà sống? Chuyện gì cũng vậy, nói thì dễ, làm mới khó. Biết rõ người ta không thương mình nhiều như mình thương người ta, nhưng thế nào mà càng xa cách lại càng nhung nhớ, tưởng đâu là nghiệp kiếp của nàng. Thi thoảng, không cầm lòng được, nàng lại chạy về nhà thám thính tình hình. Minh Đạt nói được làm được, hắn đã thuê người làm. Con Mắm nhanh nhẹn dễ thương ghê lắm, suốt ngày lẽo đẽo bám theo cậu chủ, ngoan ngoãn nghe hắn sai vặt. Minh Đạt có quầy bán thuốc ở gần nhà, mỗi tuần, hắn đều phải đi hái lá thuốc vài lần. Hắn chưa từng cho nàng bám theo, ấy vậy mà bữa nay lại vô tư dắt con Mắm vào rừng. Nàng buồn rơi nước mắt. Hắn liếc thấy vợ nhưng kiêu chẳng thèm chào. Con Mắm tinh ý đề xuất:

- Cậu Đạt cho mợ Đan vào rừng được không? Đừng để mợ khóc, tội nghiệp mợ!

Minh Đạt nói nhỏ chỉ đủ để con Mắm nghe thấy:

- Trong rừng nhiều rắn độc, mợ mày vào đấy rồi chẳng may bị rắn cắn cho một phát thì lại khổ cái thân cậu.

Con Mắm ghé tai cậu Đạt trêu ghẹo:

- Á à! Con bắt quả tang cậu lo cho mợ nha!

- Lo thèm vào. Cậu sợ phiền phức thôi.

Mễ Đan không hiểu rõ lòng chồng, tưởng hắn mê con Mắm đến mức thủ thỉ tâm tình với nó nên tủi thân chạy sang nhà bu chồng, í ới gọi:

- Bu ơi! Bu! Con Mễ Đan nè bu! Bu mở cổng cho con với bu ơi!

- Chị cút đi! Ở đây không chứa chấp cái loại đàn bà mất nết bị chồng tống cổ ra khỏi nhà như chị!

Bu chồng thương con trai đã đành, đến cả bu ruột của nàng cũng bênh con rể, cấm cửa không cho con gái về nhà. Mễ Đan chẳng biết đi đâu ngoài nương tựa vào Mễ Đình. Chị Đình kể ra cũng thương chồng ghê lắm, nhưng chị không đánh mất liêm sỉ như nàng, chị có chính kiến riêng của mình. Nàng từng nghe lỏm được chồng chị nhận định:

- Minh Đạt sĩ diện lắm, hắn sẽ không tự dưng mà xuống nước xin lỗi vợ đâu.

Chưa gì chị Đình đã mắng chồng xơi xơi:

- Sao cậu biết hắn sĩ diện? Đàn ông các người là thế hả? Đánh vợ xong rồi còn tinh tướng à?

Mễ Đan mà dám láo lếu với chồng như thế thì chắc ăn vài cái tát rồi. Cậu Gia rõ ràng bị mắng oan nhưng vẫn nắm tay vợ dỗ ngọt:

- Đình bị nhầm thế nào chứ cậu tuổi gì mà đòi tinh tướng với vợ?

Bách Gia đối với người khác rất nghiêm khắc, binh lính sợ hắn một phép. Vậy mà đối với chị Đình, hắn lại hiền lạ lùng. Có lẽ do cưới được người đàn bà tốt nên hắn hết mực trân quý vợ. Chị Đình có trái tim vô cùng rộng lớn. Thấy nàng định dùng nước giếng để rửa mặt, chị ra sức ngăn cản. Nàng áy náy xin xỏ:

- Chị cho em chuộc lỗi với chị đi. Trước đây, em hại chị như nào, bây giờ, em cũng nên bị quả báo đúng như thế!

- Em ơi là em! Sao em khờ dại vậy? Em hại người xong rồi em lại tự hại mình thì em sẽ gánh thêm nghiệp xấu thôi chứ đâu thể gọi là chuộc lỗi?

- Vậy em phải làm sao để bớt mặc cảm tội lỗi ạ?

- Sai thì sửa, nào ai đúng cả đời? Chỉ cần mình biết sai là được, có gì đâu mà mặc cảm? Dùng việc tốt trong hiện tại bù đắp cho việc xấu trong quá khứ. Kiếp người mấy ai được trăm năm mà em phải hà khắc với bản thân mình?

- Em hiểu rồi chị ạ. Vậy từ nay, em sẽ giúp chị làm thật nhiều việc tốt nhé!

- Tuỳ em, miễn em vui là được.

- Ơ? Câu này nghe quen quen chị ạ. Á à! Em bắt quả tang chị học lỏm cách nói chuyện của chồng nha!

- Úi giời! Ở lâu bị nhiễm đó em, dăm bảy năm nữa, không khéo chị thành bà già cũng nên.

Chị Đình khịa chồng, cơ mà cậu Gia cũng cẩn thận thái quá thật. Chị ngồi dưới gốc cây đào bóc hạt sen mà cậu cũng bắt chị phải đội nón, tưởng chừng mấy tia nắng xuyên qua tán lá có thể thiêu cháy tóc chị không bằng. Chị nhặt rau muống xong móng tay bị đen, cậu hái mấy quả chanh cho chị rửa tay. Mễ Đan làm một mẹt bánh đúc lạc thơm ngon để trong bếp, cậu chẳng thèm ăn, lại cứ thích xin phần của vợ. Chị Đình đưa cho chồng miếng bánh đúc của mình. Cậu Gia chấm miếng bánh vào bát nước tương, cậu chỉ cắn một xíu thôi, phần còn lại để dành đút cho vợ.

- Ngon không?

- Hiển nhiên, Mễ Đan làm bánh gì chả ngon.

- Chứ không phải do cậu đích thân đút bánh cho Đình nên Đình mới thấy ngon à?

- Cái cậu này nữa! Nói năng thấy ghét!

- Phận đi ở rể, xa thầy, xa bu, xa làng, xa quê, vậy mà động cái là bị vợ ghét, tủi nhục dã man!

- Khiếp thôi! Người ta nói ghét là thương, Trấn phó Sơn Nam chả biết thừa rồi còn cứ giả ngơ!

- Đâu có! Cậu chả biết gì cả. Cậu ngơ thật mà. Bị vợ lạnh nhạt nhiều quá đâm ra đầu óc đóng băng luôn rồi.

Cậu Gia định thơm má chị Đình nhưng chị né tránh. Chắc chị sợ Mễ Đan tủi thân nên hạn chế thân mật với cậu. Chỉ là, chị thường nhìn chồng bằng ánh mắt rất trìu mến. Mỗi ngày, Mễ Đan đều cố gắng nghĩ tới chồng ít đi một chút. Ban đầu, nàng thấy khó ghê lắm. Có lẽ, để buông một người mà mình yêu đến tận xương tuỷ thì sẽ phải trải qua nỗi đau thấu tâm can. Nàng hiện tại chẳng suy tính chuyện xa vời, chẳng thấp thỏm chờ mong ai đó sẽ thương mình mãi, cũng chẳng thèm giở thủ đoạn bẩn để độc chiếm người ta. Bắt đầu một cuộc sống không mê luyến chính là một cảm giác trống rỗng tột độ. Thi thoảng, vô thức nhớ về người trong quá khứ, nàng lại thấy hụt hẫng và mông lung vô cùng, nhưng nàng vẫn kiên trì lết qua từng ngày.

Mễ Đan giúp chị Đình làm việc nhà, chăm sóc gia súc, tưới tắm vườn tược. Sau khi hì hụi lọc sạch nước giếng, nàng thấy tâm mình bớt vẩn đục. Thời gian rảnh, nàng tranh thủ làm các loại bánh đem ra chợ bán thành ra cũng có đồng ra đồng vào. Nàng muốn gửi chị Đình tiền sinh hoạt, ngặt nỗi, chị nhất quyết không nhận. Chẳng muốn nợ chị quá nhiều nên nàng mua vải lụa tặng chị. Cuối tháng Mười, Minh Đạt sang nhà chị Đình. Câu đầu tiên hắn nói sau mấy tháng xa cách không phải là giãi bày nỗi nhớ thương, mà là tiết lộ:

- Mễ Đan! Cậu trót ngủ với con Mắm vài đêm rồi, có khi cậu phải rước nó về làm vợ bé cho phải phép!


Advertisement
x