Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Nàng hoang mang hỏi:

- Danh... phận... thực sự là gì ạ?

- Hiển nhiên không phải là hai tiếng “chồng hờ” rồi.

- Không phải chồng hờ... thì là... chồng gì... ạ?

- Chồng thơm.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, không phân biệt được là đùa hay thật. Hắn chĩa thanh kiếm về phía nàng, như thể muốn cho nàng thêm niềm tin rằng hắn đang rất nghiêm túc. Nàng cuống cuồng thỏa hiệp:

- Vâng. Chồng... chồng thơm... thì chồng thơm... không vấn đề gì hết.

- Ai là chồng thơm? Chồng thơm của ai?

Hắn hỏi vặn. Nàng liến thoắng đáp:

- Cậu chứ ai? Cậu... chính là chồng thơm... của em... danh phận rõ ràng như thế... đã được chưa ạ?

Hắn nhịn không nổi, bất giác phì cười. Nhận ra mình bị gài, nàng lao tới vả nhẹ vào mặt hắn. Vả mấy phát liền rồi mà hắn vẫn cười, nàng tức quá chừng! Nhưng nàng sợ làm hắn đau nên không có gan vả mạnh tay. Nàng giận phừng phừng hét lên:

- Chồng thơm cái gì chứ? Chồng thúi thì có. Thúi hoắc luôn á! Bốc mùi quá à nha!

Hắn vậy mà không hề tức giận, thản nhiên dồn nàng vào góc tường. Hắn cố ý áp sát vào nàng, chóp mũi nàng đập thẳng vào lồng ngực vững chãi của hắn. Nam nhân gì đâu mà to cao vạm vỡ phát ghét!

- Phiền Đình ngửi giúp cậu xem bốc mùi ở chỗ nào!

Hắn dò hỏi. Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn ngửi ngửi, thực sự là có mùi... mùi thơm... dễ chịu lắm. Đầu óc nàng lâng lâng, rồi chẳng hiểu bị ma xui quỷ khiến kiểu gì, nàng lại bạo gan vòng tay qua eo hắn, ôm siết một cái. Tim hắn đập loạn, cả người hắn căng cứng tưởng chừng hóa đá. Nàng nhân lúc hắn bị đơ liền chuồn vội. Hắn nhìn theo bóng lưng nàng, bộ dạng bối rối giống như con mèo ăn vụng mỡ bị phát hiện, sao mà dễ cưng đến thế! Nàng trốn trong bếp một lúc mới lén đi ra ngoài vườn. Đứng nấp sau đống rơm, thấy hắn chỉ đưa vài đường kiếm đã đốn gục cả bụi tre, nàng trầm trồ thán phục. Hắn linh cảm có người nhìn trộm, tủm tỉm ngoảnh đầu lại. Nàng thẹn đỏ mặt, cầm vội chiếc rổ mây chạy ra ngoài ao.

Hắn đóng xong cái chõng tre, ngẩng đầu lên, thấy nàng đang ôm khư khư chiếc rổ chứa mấy con tôm đi xuống bếp. Hình như nàng đã lội ao. Nàng mặc chiếc quần người ta hay mặc để đi cấy lúa, xắn ống thấp ống cao, nom hai bàn chân nhỏ nhắn bị sưng tấy, tim hắn buốt giá như có gió đông lùa qua. Nàng hì hụi dưới bếp nửa canh giờ mới nấu xong bữa trưa, mặt mũi dính nhọ xoong đen sì, nhưng nàng không biết, vẫn nhoẻn miệng cười tươi. Hắn đối với bữa cơm đó, cháy trong nồi cạo hết, tôm ăn luôn cả vỏ, có bát canh rau tập tàng cũng húp bằng sạch, không chừa lại giọt nào.

- Người Sơn Nam ăn uống tiết kiệm ghê cậu nhỉ?

Hắn cười gượng, đồ do vợ hắn cực khổ nấu nướng, người Sơn Nam là hắn đây một hạt cơm cũng chẳng dám hoang phí. Nhưng hắn không muốn nàng biết tâm tư của mình, chỉ gật đầu bảo:

- Người xưa dạy phí của trời, mười đời chẳng có.

- Vâng, người xưa cũng dạy có kiêng có lành, có dành có lúa, cậu nhỉ?

Hắn xoa đầu nàng khen ngợi:

- Ừ đúng rồi, Đình giỏi lắm!

Nàng sướng, cười ngất ngây. Hắn ăn xong liền mất hút, nàng tưởng hắn sang nhà anh Nam Bắc đánh bài. Trong cái xóm này, có ông chồng nào không thích chơi bài đâu? Nhưng các ông chỉ chơi vui thôi chứ không cá cược gì nên mấy bà vợ cũng nhắm mắt làm ngơ. Hắn đóng chõng tre cả buổi sáng vất vả quá rồi, đi giải khuây một chút cũng được. Nàng rửa bát xong, thấy nước trong chum sắp hết liền cầm theo chiếc thùng to chạy một mạch ra suối. Bắt gặp hắn đang chăm chỉ múc nước đổ đầy những chiếc chum sành cỡ lớn đặt trên xe ngựa, nàng không khỏi ngạc nhiên.

- Cậu Gia không sang nhà anh Bắc đánh bài à?

Hắn mắng yêu nàng:

- Ngốc ạ! Cậu mới gả về đây, nào đã biết anh Bắc là anh nào, nhà ở đâu?

- Em không ngốc lắm đâu. Thím Châu bảo đàn ông một khi đã ham chơi thì chốn nào cũng biết. Thế chứng tỏ cậu Gia không ham chơi rồi.

- Ừ.

- Vậy cậu Gia ham gì?

Nàng ngây ngô thắc mắc. Hắn đáp bừa:

- Cậu ham vợ.

Hai má nàng nóng ran, nàng phụng phịu trách hắn:

- Cậu lại trêu em rồi! Ghét ghê!

- Nói thật mà cũng bị ghét à?

- Chả thấy thật, thấy xạo lắm luôn. Vợ xấu chứ có phải vợ đẹp đâu mà ham?

- Đẹp trong mắt cậu là được.

- Như nào là đẹp trong mắt cậu cơ?

- Là giống Đình đấy!

Lòng nàng lâng lâng vui sướng, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hân hoan, nhưng nàng vẫn giả bộ chê bai:

- Tiêu chuẩn của Trấn phó Sơn Nam thấp ghê!

Sở dĩ có thấp có cao là do có tâm so bì. Thấp so với ai? Cao so với ai? Ai cũng biết bớt so sánh sẽ bớt áp lực, nhưng mấy ai ở giữa nhân thế xô bồ có thể rời xa những tiêu chí phù phiếm của đám đông để quay về chăm sóc khu vườn tâm của riêng mình? Mấy ai có thể giữ được tâm quân bình trước những lời chê bai? Chúng ta khi bị tự ái, sẽ cáu gắt, bực dọc hay có chút dỗi hờn như Trấn phó Sơn Nam?

- Tiêu chuẩn thấp thế mà vẫn bị coi là chồng hờ, cậu buồn lắm em ơi!

- Em nào dám coi cậu là chồng hờ nữa.

Hắn còn chưa kịp vui, nàng đã lém lỉnh bảo:

- Bây giờ, cậu là chồng thúi của em rồi mà!

Hắn cốc nhẹ vào trán nàng. Thấy nàng cười toe toét, hắn chẳng thèm chấp nàng. Trán hắn đổ mồ hôi rần rần nhưng hắn không lau, lại dùng ống tay áo lau đi vài giọt mồ hôi ít ỏi trên trán nàng. Chiếc nón đang đội trên đầu, hắn cũng nhường cho nàng luôn. Nắng mùa đông dịu dàng đến mấy vẫn khiến hắn sốt ruột, hắn phải vác nàng đặt lên xe ngựa mới yên tâm. Gia Mã đợi hắn múc nước xong thì ngoan ngoãn kéo chiếc xe chở nàng và mười hai chiếc chum sành về nhà. Nàng ngoảnh ra đằng sau, thấy hắn lẽo đẽo đi một mình, thật chẳng đành lòng. Nàng nhảy xuống, chạy đến bên hắn thỏ thẻ:

- Gia Mã kéo nước nặng chắc mệt lắm. Em đi bộ về nhà cùng cậu Gia thôi.

- Ừ.

Hắn đáp hiền khô. Hai người đi bên nhau, hai bàn tay thi thoảng chạm vào nhau, nàng thấy xao xuyến ghê! Khoảnh khắc hắn bất thình lình đan năm ngón tay vào năm ngón tay của nàng, tim nàng đập mạnh. Hắn vậy mà vẫn có thể bình thản kiếm cớ:

- Cậu mới gả về đây, không thạo đường.

Gia Mã mà nghe thấy chắc nó quỳ xuống lạy cậu nhà nó luôn. Hẳn là không thạo đường! Ô hay chửa? Ban nãy chắc có con ma dắt Gia Mã ra suối à? Mễ Đình còn mải ngượng ngùng nên nào có bắt bẻ được gì. Nàng dịu dàng đề nghị:

- Vậy em dắt cậu về!

Mễ Đình bữa nay cũng không thạo đường nha, suối gần nhà nhưng thế nào mà nàng vẫn dắt hắn lượn lờ qua lại mất nửa canh giờ. Trong cái nhà này chắc chỉ có Gia Mã là thạo đường thôi. Nó kéo bao nhiêu nước nặng muốn xỉu mà nó còn mò được về nhà từ đời tám hoánh nào rồi, chẳng bù cho cậu mợ nhà nó, rảnh rang dắt tay nhau nhưng tìm mãi không ra đường. Sợ hãi thực sự! Cậu mợ chắc cũng thấy áy náy nên lúc về ra sức xoa đầu nịnh nọt Gia Mã, khen nó thông minh, nhanh nhẹn, giỏi giang. Nó không phải thân lừa nên tất nhiên là nó ưa nịnh rồi, nó hết bực cậu mợ luôn!

Sau khi bê mười hai chiếc chum xuống đất, Bách Gia tháo dây cương, cất xe vào kho, thả Gia Mã chạy đi chơi. Hắn đặt ba chiếc chum lần lượt vào góc bếp, phòng tắm và trong nhà chòi. Những chiếc chum còn lại, hắn cất vào gian chứa nước để dùng dần. Hồi tháng Sáu, nghe thằng Sách nói hè năm nay ở An Lạc nắng gắt, nàng lại có thói quen ngồi gần giếng rửa rau củ nên hắn sai Sách tới An Lạc xây cho nàng một cái nhà chòi ở gần giếng. Nàng ngồi trong đó, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, hắn cũng yên tâm hơn. Để hứng nước mưa, hắn lắp máng tre dưới mái nhà. Máng tre dài dẫn nước vào chiếc bể ngay gần bếp. Nước mưa ngọt trong, nấu món gì cũng ngon. Hắn không quên rửa sạch bể và dùng lưới bọc quanh miệng bể để loại bỏ lá cây. Nàng cảm kích bảo:

- Bọn thanh niên quanh đây không ai cẩn thận, chỉn chu được như cậu. Nếu bây giờ trong xóm có cỗ, cậu xứng đáng được lên mâm trên ngồi cùng các cụ.

Hắn cười khổ. Hắn cẩn thận không phải vì lo cho làn da của nàng hay sao mà nàng lại chê hắn già? Hắn bẹo má nàng, thở dài hỏi:

- Con hối hận vì rước người già như cụ về nhà hả?

Nàng vỗ nhẹ lên má hắn, hí hửng bảo:

- Không, con không bao giờ hối hận. Rước được cụ về, nhà cửa có cụ chăm lo, con thật quá đỗi sung sướng!

- Đứa nào sung sướng đấy? Con Đình hả? Thằng chồng nó đâu rồi? Xới bài của anh đang thiếu một mống, khôn hồn thì vác xác qua hầu anh! Mau!

Giọng Nam Bắc lè nhè. Hắn không thèm đáp. Nam Bắc được dịp châm chọc:

- Ơ hay cái thằng nhát như thỏ đế kia? Mày phải đợi sự cho phép của vợ mới dám đi chơi cơ à?

Nàng sợ điều tiếng không hay nên động viên hắn:

- Cậu mau đi chơi đi cho khuây khỏa, bên nhà anh Bắc đông người, vui lắm!

Hắn lắc đầu. Hắn đốn thêm mấy bụi tre trong vườn, nhổ sạch cỏ dại rồi ở chính vị trí đó bắt tay vào xây phòng ngủ. Chuyện đêm qua nàng phải ngủ trong phòng thay đồ chật chội vẫn khiến hắn áy náy khôn nguôi. Hắn đã nghiên cứu kỹ rồi, vườn tre này ở ngay đằng sau phòng ngủ của nàng, hắn ở đây, đêm hôm nhỡ có chuyện gì, nàng chỉ cần kêu một tiếng là hắn chạy qua liền. Nam Bắc thấy hắn không thèm đoái hoài gì đến mình thì cáu kỉnh mắng:

- Mày làm sao vậy cái thằng hèn hạ kia? Vợ cho phép rồi mà vẫn không dám đi chơi à? Ôi chao! Cái giống ở rể nó lại khổ nhục thế đấy!

 


Advertisement
x