Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [5]

Nàng lém lỉnh hỏi:

- Thế đi từ đây vào tim cậu Gia có xa không?

- Sao em lại hỏi thế?

- Tại cậu đẹp quá trời đẹp mà, bước được vào tim cậu chắc phải là mỹ nữ, xấu xí như em làm gì có cửa.

- Em cứ thử bước đi, biết đâu cậu lại đang mở sẵn mấy cái cửa đợi em rồi!

- Cậu đểu thế! Cứ trêu em!

- Cậu trêu vợ cậu không được hả?

- Vợ hờ mà cũng trêu à?

Hoàng Bách Gia bị dị ứng với chữ “hờ”. Hắn cúi xuống nhá nhẹ lên vai nàng. Rõ ràng bị nhá nhưng nàng chẳng thấy đau, cũng chẳng thấy khó chịu. Ngược lại, má cứ hồng hồng, hồn cứ lâng lâng, lòng cứ xao xuyến rạo rực mới lạ chứ. Nàng đưa tay lên chạm vào chỗ bị nhá, giả bộ đanh đá quát:

- Không được bắt nạt em, nghe chưa?

Bàn tay rộng lớn của hắn chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của nàng, hơi ấm từ tay hắn rót thẳng vào tim nàng. Hắn ngang ngược hỏi:

- Cứ thích bắt nạt đấy, thì sao?

- Thì... thì... sau này... em mách vợ cậu... người vợ xinh đẹp danh chính ngôn thuận của cậu á!

- Ồ! Cậu lại sợ quá cơ! Em tàn nhẫn như vậy, chắc sau này, cậu không dám lấy vợ nữa rồi!

- Sợ thì cũng kệ chứ. Để có đứa con trai nối dõi tông đường, cậu phải cố gắng.

- Ra là chuyện con cái. Cậu nhờ em không được à?

- Về chuyện đó... em thực ra... cũng đã tính nhờ cậu. Em xấu đau xấu đớn thế này, chưa chắc ba năm sau đã lấy được chồng. Kể cả có người chịu cưới em vì một trăm lượng vàng, em cũng chẳng vui. Em sao có thể chung sống suốt đời với một người thương vàng thương bạc chứ không thương em? Do vậy, em dự định sẽ bàn bạc với cậu về việc có con chung, để sau này về già, em bớt cô đơn. Tuy nhiên, khoảnh khắc gặp cậu, thấy cậu đẹp quá, nghĩ cậu có đứa con xấu giống em thì cũng tội cậu. Em vì thế... chẳng dám mặt dày nhờ vả.

- Ngốc ạ! Sao phải đặt lợi ích của cậu lên trước?

- Em cũng có lợi mà. Sau ba năm, em được một trăm lượng vàng đấy thôi!

- Một trăm lượng vàng đó, em định để làm gì?

- Em cũng chưa biết nữa.

- Chưa biết mà đã đồng ý giao dịch à?

- Cơ hội ngàn năm có một, phải đồng ý ngay và luôn chứ cậu. Bỏ lỡ rồi, chỉ e càng già càng xấu, cả đời bị người ta gièm pha là loại con gái vứt đi không ai thèm rước thì tủi thân lắm!

Giọng nàng buồn thiu, lòng hắn bất giác chùng xuống. Hắn kéo tay nàng xuống dưới, không cho nàng để tay lên vai nữa. Nàng đan hai bàn tay của mình vào nhau, hờ hững đặt trước bụng. Hai bàn tay hắn luồn ra phía trước, dịu dàng áp lên hai bàn tay nàng. Hắn cúi xuống, cánh môi chạm nhẹ lên nơi mình vừa nhá, áy náy hỏi han:

- Chỗ này vừa bị cậu bắt nạt à?

Bờ vai mảnh mai của nàng khẽ run rẩy. Nàng xấu hổ gật đầu. Hắn tiếp tục hỏi:

- Cậu hư quá nhờ?

Nàng tiếp tục gật đầu. Hắn thủ thỉ bảo:

- Cậu đền cho em nhé!

Con người hắn như có ma lực, nàng thực sự chống đỡ không nổi, đành gật đầu. Hắn thơm lên vai nàng, chỉ là một chiếc thơm rất nhẹ thôi nhưng cả người nàng như bị tan ra. Nàng vô thức thở gấp. Hắn ghé tai nàng, thật thà nhận xét:

- Đình rất xinh!

Nàng ngước đầu lên nhìn hắn, tủi thân bảo:

- Em xấu mà! Cậu nhìn nè, mặt đầy mụn.

Hắn nhìn đám mụn trên mặt nàng, có cái bị vỡ ứa cả máu, bất chợt thấy sốt ruột. Hắn dò hỏi:

- Thuốc trị mụn cậu gửi Sách đem tới An Lạc, em không dùng à?

- Em bôi một thời gian thấy chẳng biến chuyển gì nên em cho chị Tây Đông rồi.

Hắn thở dài, chẳng hiểu da dẻ nàng bị làm sao mà thuốc sư phụ đích thân điều chế cũng không có tác dụng gì. Hắn tra khảo giờ giấc ngủ nghỉ của nàng, biết nàng chỉ những hôm có việc mới dậy sớm, còn ngày thường toàn ngồi may vá tới rạng sáng xong đánh một giấc đến giữa trưa, hắn không vui cho lắm. Hắn dò hỏi cả về nguồn nước. Nàng hổ thẹn thừa nhận:

- Bình thường, em lười, toàn dùng nước giếng, chỉ có hôm qua, do háo hức sắp lấy chồng nên em mới ra suối xách nước về dùng thôi à!

- Lấy chồng hờ mà cũng háo hức hả?

Hắn hỏi đểu. Nàng ngượng ngùng bảo:

- Lấy chồng hờ thì cũng là lần đầu tiên làm đám cưới, háo hức là chuyện đương nhiên! Chả nhẽ... cậu không háo hức à?

- Không.

Nàng xị mặt. Hắn kệ nàng, cứ thế đứng dậy đi ra giếng kiểm tra nước. Nước có mùi khá giống với mùi của một loại lá cây gây ngứa. Mùi nhẹ, thoang thoảng, nếu không tinh ý sẽ không phát hiện ra. Hình như có người muốn hại nàng. Hắn sợ nàng lo lắng nên không nhiều lời, chỉ lặng lẽ đi vào trong nhà dặn dò:

- Từ giờ trở đi, em đừng dùng nước giếng nữa.

- Sao vậy cậu?

- Cứ thử ngừng xem, biết đâu lại hết mụn.

- Ôi dào! Bọn trẻ quanh đây đứa nào chả dùng nước giếng, da dẻ tụi nó vẫn mịn màng chứ có làm sao đâu. Chắc tại da em xấu thôi.

- Cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Gì mà cẩn thận một chút? Ngừng không dùng nước giếng thì là cẩn thận quá ý, cẩn thận y hệt các cụ già!

- Ừ. Cậu chỉ già thế thôi.

Hắn hình như lại chạnh lòng rồi. Nàng vỗ nhẹ vào lưng hắn như thể muốn dỗ dành, ngọt giọng bảo:

- Vâng. Thôi thì người già đường xá xa xôi gả đến đây, lại vất vả tiếp khách cả ngày chắc cũng mệt rồi. Em mời người già vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi ạ!

Nàng đi vào trong trải chăn nệm và mắc màn cho hắn. Hắn vừa nằm lên giường, nàng đã sốt sắng hỏi han:

- Có cần vác lợn lên đây ngủ chung không cậu?

Hắn đen mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo:

- Cần. Em xuống chuồng vác lợn lên đây cho cậu!

- Lợn nặng lắm, một mình em vác không nổi.

Hắn chưa kịp cười gian thì nàng đã hí hửng nói:

- Nhưng... em có thể dắt nó lên đây!

Hắn thua luôn, đành phải khai sáng cho nàng:

- Đình! Đối với cậu, cái mà em gọi là quen hơi ý, ám chỉ hơi người.

- Chứ không phải hơi lợn ạ?

- Chắc chỉ có lợn và lợn quen hơi nhau thôi. Cậu là người mà Đình! Cậu có vợ mà Đình! Sao cậu phải quen hơi lợn làm chi cho mất công hả Đình?

Hắn cứ nhấn nhá gọi tên nàng, hại nàng ngượng ngùng ghê gớm. Nàng bối rối bảo:

- À... vâng... đúng rồi. Em xin lỗi cậu. Cậu đừng giận em nha. Em không có ý xúc phạm cậu đâu... là do ban nãy... em suy nghĩ chưa thấu đáo thôi.

- Ban nãy suy nghĩ chưa thấu đáo thì bây giờ suy nghĩ lại cũng được mà em.

- Suy nghĩ... về chuyện quen hơi hả cậu?

- Ừ.

- Trong cái nhà này, ngoài cậu ra, có mỗi em là người thôi à! Nhưng... em và cậu... mới gặp nhau... làm sao mà quen hơi nhau được ạ?

- Không sao, dần dà rồi khắc quen.

- Vậy em ở đây một lát cho cậu quen hơi em nha!

- Thú thực, cậu thấy đề xuất của em có hơi đường đột. Nhưng em đã mở lời, cậu mà từ chối thì lại không phải phép lắm nhỉ? Thôi thì... em cứ lại đây!

- Dạ.

Nàng bẽn lẽn đi tới ngồi bên cạnh hắn, vừa vỗ lưng cho hắn, nàng vừa động viên:

- Ngày đầu mới gả về An Lạc chắc cậu sẽ bị lạ nhà, khó vào giấc. Nhưng cậu đừng tủi thân, em sẽ ở đây đến khi nào cậu ngủ say.

- Cậu ngủ say rồi em đi đâu?

- Em qua phòng bên.

Hắn nghe nàng nói vậy thì yên tâm nhắm mắt. Ai ngờ cái phòng bên mà nàng nhắc đến lại chính là phòng nhỏ để thay đồ. Khoảnh khắc nàng mở cửa phòng, thấy trên tóc nàng vẫn còn dính rơm, biết được nàng ngủ dưới đất, dùng rơm làm nệm, hắn xót buốt ruột. Chăn mới nhường cho hắn rồi, nàng chỉ còn chiếc chăn cũ đã sờn màu. Thực ra trong nhà có hai tấm nệm, một tấm màu xanh đã cũ và một tấm màu đỏ nàng mới làm, nhưng sợ hắn bị nhiễm lạnh nên tối qua nàng đã trải tấm màu xanh xuống dưới rồi đặt tấm màu đỏ lên trên. Nằm trên cả hai tấm nệm nhưng không mảy may phát hiện ra, hắn tự trách mình quá vô tâm. Hắn lạnh lùng rút kiếm, định ra vườn chặt mấy cây tre để đóng cái chõng. Nàng thấy sắc mặt hắn không tốt thì lại tưởng do mình ngủ dậy muộn khiến hắn phật lòng. Nàng hoảng hốt quỳ xuống ôm chân hắn van nài:

- Cậu Gia! Có gì bình tĩnh nói chuyện cậu ơi! Đao kiếm mà làm gì đâu cậu ơi? Em biết sai rồi cậu ạ! Mới rước chồng về được chưa đầy một ngày mà em lại dám ngủ nướng là em hư lắm rồi! Em xin hứa lần sau sẽ rút kinh nghiệm! Cậu tha cho em một mạng đi cậu! Chỉ cần cậu mở cho em một con đường sống, kiếp này em nguyện làm thân trâu ngựa hầu cậu!

Nàng thực sự tưởng rằng hắn sẽ lấy mạng nàng sao? Thật ngốc! Hắn cố nhịn cười trêu ghẹo:

- Một mạng này, cậu có thể tha cho em. Chỉ là... em cần phải hiểu rằng trong lòng cậu đang chất chứa nỗi xót xa tủi hổ vô bờ.

- Dạ... xót xa... tủi hổ... gì cơ ạ?

Hắn lấy khăn lau lưỡi kiếm. Nàng sợ tím mặt ra rồi mà hắn vẫn cứ đủng đỉnh bảo:

- Thân trai như cánh chim non, băng qua sương gió dặm trường để gả đến đây, cái cậu cần là một danh phận thực sự chứ không phải con trâu, con ngựa theo hầu.

 


Advertisement
x