Truyện: Lời nguyện cầu từ trái tim - Tác giả: Bodhi

Monkey mới được mấy tháng tuổi, đang lúc cái gì cũng đòi ăn, cứ thấy người ta ăn là nhao tới.
Mẹ không có nhà, trong lúc bà nội đang nấu bột cho em, nhờ Bát nhỏ trông hộ. Nó đang chơi điện thoại, ngoảnh mặt nhìn em rồi tặc lưỡi một cái. Monkey ngồi trong ghế ăn dặm, nghển mặt nhìn anh trai lướt màn hình. Tay nó vươn ra, bám tay Bát nhỏ kéo lại.

Bát nhỏ nhìn theo, thấy Monkey bốc đồ ăn trong màn hình điện thoại thì thích chí cười gian, còn cố tình kéo điện thoại ra xa hòng nhử em gái.

Monkey u oa lên gân đòi, mà thằng anh thì càng nghịch càng vui, đùa dai không cho con bé, khiến em gái phát cáu lên.

Nhìn cháu gái ứa nước dãi, hau háu nhìn theo tay Bát nhỏ mà bà nội cũng nuốt nước bọt theo.
“Bát làm gì đấy, lau miệng cho em đi con.”

“Monkey thèm nhỏ cả nước dãi bà ạ!”

Nó thích thú giơ điện thoại ra cho bà xem, nhìn em gái ngẩn ngơ trông theo cái điện thoại mà Bát nhỏ phì cười.

Bà Hoàng Nguyên mắng yêu Bát nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh cháu gái, chuẩn bị cho nó ăn bột.

Lúc ấy bà cụ ở trên nhà lại dây bẩn ra quần áo, ông Tùng nhờ vợ vệ sinh cho mẹ giúp nên việc cho cháu ăn chuyển sang cho ông.

Ông cho cháu ăn không khéo như bà, nên cứ một miếng cho ăn một miếng lại phải nhử.

Ông Tùng bóc sẵn một quả cam, đợi cháu gái nuốt xong một miếng lại đưa tới một miếng cam ngang miệng nó, Monkey ham của lạ, liền há miệng thật to muốn ăn miếng cam thì tay kia ông lại nhanh chóng đưa một thìa bột vào miệng cho con bé ăn.

Bát nhỏ ngồi bên cạnh xem nãy giờ, nhìn em gái bị lừa mà không biết thì hết thở dài lại lắc đầu chép miệng: “Thương lắm mà không làm gì được.”

Nó tụt xuống khỏi ghế, đứng bên cạnh ông, tay mon men với nốt miếng cam còn ở trong vỏ, nhàn hạ tách từng múi ăn ngon lành trước mặt em gái. Monkey nhìn anh trai ăn mà cái miệng nó cứ nhóm nhém thèm thuồng.

Monkey hai tuổi, trong lúc hai anh em đang chơi cùng bọn trẻ ở nhà văn hóa, một thằng bé chợt hẩy vai Monkey rồi nói: “Em này xấu thế.”

Bát nhỏ đang lắp ráp ô tô nghe được, nó quắc mắt trừng đứa vừa nói: “Cái gì? Ai xấu?”

“Monkey kìa, xấu.”

“Cái gì mà xấu, mày chê em tao xấu á? Cái mặt nó y chang cái mặt tao hồi nhỏ thế này mà chê xấu, không nhìn thấy à? Không chơi nữa, đi về. Monkey đi.”

Bát nhỏ tức tối đùng đùng ôm em dậy, rồi dắt con bé đi, trước sự ngẩn ngơ tiếc nuối của những đứa trẻ khác bởi vì bộ lego mới coong xịn sò cũng bị nó quơ đem về hết.

Về tới nhà, Bát nhỏ vứt đồ chơi dưới đất, quắp em gái đặt lên bàn uống nước rồi chăm chăm nhìn nó. Monkey ngô nghê nghiêng nghiêng đầu nhìn anh trai. Nhìn cái mặt dính bẩn lem nhem của con bé, thằng bé khẽ thở hắt ra rồi chép miệng:
“Thôi thôi không được rồi, em xấu quá rồi Monkey ơi, sao mà lem nhem như con mèo ăn vụng bẩn hết cả mặt thế này, cái tội ăn tham, một mình ăn hết cái kem không cho ai. Anh phải làm đẹp cho em thôi.”

Bát nhỏ lại hì hục ôm em xuống đất, rồi dắt con bé đi lên phòng.
Nó mở tung tủ quần áo của Monkey, chọn bộ váy hợp mắt mình nhất, quẳng lên giường, rồi dắt em vào nhà tắm.

Bị thả vào bồn tắm dính nước, Monkey lạnh run chân, ““nạnh” em đấy.”

“Từ sẽ ấm, để anh xem nào, xanh là lạnh, đỏ là nóng” nó vừa lẩm bẩm vừa thò tay vào vòi nước, “ui cha nóng” Bát nhỏ vội rụt tay lại rồi xuýt xoa, tay còn lại chỉnh vòi nước về phía nước ấm.

“Được rồi.”

“Anh Bát làm ướt xết xuần xáo xủa em xồi.” (Anh Bát làm ướt hết quần áo của em rồi.)

Monkey bị xịt nước đột ngột thì tay vuốt mặt thật mạnh, tay túm áo ướt gào lên.

“Quên, đưa anh cởi cho. Tắm sạch sẽ đi cho đẹp, không chúng nó chê.”

“Hông!”

Monkey bị cưỡng chế tắm thì khó chịu vếch mặt đi. Bát nhỏ nhăn mày lườm em gái.

Nó chợt giật mình vì có tiếng lộc cộc dưới nhà, Bát nhỏ đoán là ông bà nội thì vội vội vàng vàng nịnh: “Ngoan tí cho cái kẹo.”

“Mấy xái?” (Mấy cái?) Monkey bị kẹo làm cho sáng mắt, nhưng vẫn không quên hỏi.

Bát nhỏ giơ một ngón tay, Monkey liền lắc đầu. Nó lại giơ hai ngón. Con bé vẫn lắc.
“Thế mấy cái?”

“Xột xàn tay xái.” (Một bàn tay cái)

“Rồi tắm nhanh.”

Sau khi em gái thỏa hiệp, thằng bé vội vội vàng vàng lấy sữa tắm cho em, việc này nó được huấn luyện rồi nên làm rất thành thục, chỉ cần Monkey chịu hợp tác thôi.

Nhưng con bé được ngồi trong bồn tắm thì như cá gặp nước, tha hồ vùng vẫy, quẫy trườn, còn thích thú đập nước chơi đùa với anh trai. Bát nhỏ tắm được cho em xong người cũng ướt rượt.
Nó vừa lau người cho em vừa làu bàu mắng: “Ướt hết cả người người ta, đã bảo ngồi yên rồi lại còn. Yên để mặc quần áo.”

Mặc quần áo cho em xong, Bát nhỏ vẫn cảm thấy chưa được xinh lắm thì lại bắt con bé ngồi yên trên giường, nó chăm chăm nhìn vào bàn trang điểm, bình thường Nam My cũng ít dùng mỹ phẩm, chỉ có vài loại kem dưỡng da, kem chống nắng và son. Bát nhỏ thấy cái gì dùng được là quơ tất, xếp trên bàn rồi theo trí nhớ, bắt đầu hóa trang cho em gái.

“Để yên xem nào chỗ này phải hồng thêm một tí, ôi đỏ quá rồi.”

“Monkey bỏ cái tay ra không được lau.”

“Nứa!” (Ngứa!)

Con bé phát quạu, Bát nhỏ lại dỗ dành: “từ sẽ đẹp.”

Phải mất ba mươi phút sau hai anh em mới dắt nhau xuống nhà, Bát nhỏ thì cứ cười suốt vì tâm đắc với tác phẩm nghệ thuật em gái của mình, còn ông bà nội thì tá hỏa nhìn hai đứa cháu.

Ông Tùng vừa tức vừa buồn cười, bà Hoàng Nguyên thì cười đến chảy cả nước mắt.

“Bà nụi!”

“Trời ơi con chó con của bà, sao lại như thị nở thế này, váy thì mặc trái, lại còn mặc trước ra sau, mặt thì bôi nhành cái gì đây?”

“Đẹp không bà?” Bát nhỏ hớn hở hỏi.

“Đẹp cái gì mà đẹp, mẹ Ngỗng mà nhìn thấy lại tét nát mông ra. Nghịch cái gì thế này hả?”

Ông Tùng mắng, nó liền bĩu môi: “Ông chả có mắt nghệ thuật gì cả. Em con xinh như thế này rồi còn.”

Nó ngoảnh sang hỏi Monkey: “Đẹp không?”

Con bé không hiểu chuyện, chỉ gật đầu cái rụp.

“Ông thấy chưa? Em cũng bảo đẹp rồi còn.”

Monkey lại chu miệng đòi: "Tẹo đâu?" (Kẹo đâu?)

Ông Tùng bất lực nhìn hai đứa cháu, bà Hoàng Nguyên chỉ biết cười trừ rồi lấy khăn lau cái mặt hề cho con bé.

Hiện tại,
Thời gian này bà cụ Ngân yếu hẳn đi, con cháu lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị sẵn sàng, cụ có thể ra đi bất kỳ lúc nào. Vợ chồng ông Tùng không chỉ chăm hai đứa cháu nội, còn cả hai đứa cháu ngoại thỉnh thoảng vợ chồng Tuấn Trung gửi sang và phải chăm cả mẹ già yếu.

Monkey hay chạy vào phòng của cụ, lúc thì nắm tay, lúc lại sờ trán, cái miệng líu lo nói chuyện với cụ.
Bà cụ lúc nhớ lúc quên, nhưng nghe tiếng chắt nội líu ríu bên tai thì cũng lấy làm vui vẻ, cái miệng móm mém thỉnh thoảng lại nhoẻn cười.

Bữa tối, bà Hoàng Nguyên sau khi giúp mẹ chồng ăn cháo xuống nhà đã thấy cả nhà đông đủ.

Monkey đi cùng bà đến cầu thang thấy anh trai đang cười đùa với bố mẹ, liền mải vui mà chạy xuống trước.

Nó vừa lại gần, Nam My với tay: “Monkey lại mẹ bảo.”

“Mẹ bảo đi.”

Nam My ôm con thủ thỉ: “Trong những người ở đây, Monkey yêu ai nhất?”

Con bé dẻo miệng nói: “Yêu bố mẹ nhất.”

Nó ôm mặt mẹ hôn hít, rồi ôm đến mặt bố. Bát nhỏ ở bên cạnh bĩu môi, chờ đợi, hành động tiếp theo.

Monkey hôn xong bố mẹ thì chạy nhào vào giữa ông bà nội, vừa lẻo lẻo cái miệng vừa ôm hôn ông bà: “Yêu ông bà nhì.”

Xong đâu đấy con bé lại tụt xuống, chạy biến ra phía cửa trước sự tò mò của mọi người.
“Yêu Thảo Mai ba.”

Cả nhà được tràng cười nghiêng ngả vì sự lém lỉnh của cô bé, chỉ có người nào đó bị hắt hủi thì lấy làm hậm hực vì bị em gái cho ra rìa mà lườm nguýt con bé.

Monkey sau khi tỏ rõ tình yêu với con chó ở góc nhà liền chạy về phía Bát nhỏ, nhưng lại bị anh trai hắt hủi mà ngoảnh mặt quay đi. Nó tưởng anh đang chơi với mình thì khanh khách cười đùa, Bát nhỏ bĩu môi, tay đẩy đầu em gái đang xán lại gần rồi nói dỗi:
“Yêu bố mẹ nhất thì đi ra kia, còn chẳng bằng con chó. Xán vào đây làm gì?”

Lời phụng phịu của nó ai cũng nghe thấy, Nam My cười đau cả ruột, Hoàng Bách cùng một biểu cảm giống cô.

Chỉ có Bát nhỏ là hằm hằm tức tối vì bị ngó lơ mà làm mình làm mẩy với em gái, mặc nó sấn lại gần.

Monkey cười tít mắt, nhảy bổ vào Bát nhỏ, thằng bé né không kịp, bị em gái xô ngã, con bé cười giòn tan rồi nói: “Yêu anh Bát đặc biệt.”

“Anh đưa cái mặt đây cho em hôn nào.”


Advertisement