Truyện: Lời nguyện cầu từ trái tim - Tác giả: Bodhi



Bị bố mẹ cười đểu, Bát nhỏ lại nói: “Con biết ngay mà, thế nào mà Monkey chẳng yêu con hơn mọi người.”

Cả nhà lại được một phen cười nghiêng ngả vì thằng bé.

Nụ cười trên môi Nam My chợt thu lại, cô khều khều gấu áo chồng đánh động. Hoàng Bách hiểu ý vợ thì ngả người gần về phía cô: “Sao thế?”

“Em có chuyện muốn nói với anh, lên phòng một lát đi.”

“Được, để bảo bố mẹ một tiếng đã.”

Sau khi xin phép bố mẹ, hai người dắt díu nhau đi, Bát nhỏ và Monkey chạy trước, thoắt cái đã ở trên cầu thang.

Monkey nhanh chân chạy tót vào phòng cụ, khiến bố mẹ tá hỏa rảo bước theo.

Nhưng cả hai vừa tới cửa nó đã ngoảnh mặt ra mách: “Cụ không cười với Monkey nữa, cụ hết phì phò nữa rồi mẹ ơi!”

Nghe con nói thế, cả hai vợ chồng đều vội vã chạy vào.

“Bà ơi! Bà!”

Nam My kéo con gái ra một chỗ, Hoàng Bách vội kiểm tra bà nội. Thân thể bà vẫn ấm, nhưng mạch đập đã không còn thấy nữa. Hai mắt bà nhắm nghiền, trên gương mặt phúc hậu lúc này như thoáng nở nụ cười thanh thản.

“Bà sao rồi anh?”

“Bà đi rồi.” Hoàng Bách hít thở thật sâu, cố kìm nước mắt tiếc thương vì sự ra đi không báo trước của bà nội.

Trong đêm hôm ấy sau khi nhận được tin cụ mất, con cháu đều nhanh chóng tề tựu đông đủ.

Tang sự được tổ chức trước sự tiếc thương vô hạn của gia quyến và những người thân quen của gia đình cụ Ngân.

Trong lúc tiễn biệt cụ lần cuối, con cháu cầm theo nhang, đi vòng quanh quan tài, Monkey chợt chạy lên một bước bám áo anh trai: “Anh ơi anh, anh bế em lên.”

Bát nhỏ khom người quắp theo em gái, Monkey ở trên tay anh trai với về phía quan tài giục: “Anh Bát lại gần kia một tí đi.”

“Làm gì?” Bát nhỏ chợt hỏi nó, dòng người tiễn biệt cũng vì hai đứa nhỏ mà bị chững lại.

“Cho em vào nằm cùng với cụ.”

Lời nói vô tư của con bé khiến người lớn giật mình, Nam My vội đón con gái từ tay con trai.
Cô định đưa con bé nhanh đi, tránh chậm trễ giờ thì Monkey lại nằng nặc không chịu: “Không đi đâu, mẹ Ngỗng cho Monkey ngủ với cụ đi, cụ ngủ rồi.”

“Không phải cụ ngủ đâu, cụ mất rồi Monkey ơi!” Bát nhỏ sụt sịt nói với em gái.

Nó chỉ tay về phía cỗ quan tài trang nghiêm mách: “Mất đâu mà mất, cụ nằm trong hộp kia thây.”

Bát nhỏ níu tay em gái, thu hút sự chú ý của nó, rồi mếu máo nói với em: “Là cụ chế,t rồi đấy Monkey, không phải ngủ đâu, giờ mọi người đưa cụ đi mộ rồi.”

Nghe anh trai nói vậy, con bé chợt đờ người ra rồi đảo mắt nhìn tất thảy mọi người đang sụt sùi đỏ mắt trông về phía này.

“Ơ sao cụ lại chế,t… cụ ơi! Cụ đừng chế,t… hu hu hu” như một phản xạ tự nhiên, con bé òa lên khóc nức nở.

Tiếng con bé khóc khiến cả nhà lại rưng rức khóc theo.

Sau thời gian lo tang sự cho bà nội, lúc này Nam My mới sực nhớ ra chuyện định nói với chồng mà vì công việc gia đình nên quên.

“Hoàng Bách.”

“Hả?”

“Em đang theo một vụ bu,ôn lậ,,u.”

Hoàng Bách đang dở tay gấp đồ phụ vợ, nghe Nam My nói vậy liền xoay hẳn người lại, chăm chú nhìn cô.

Nam My lại nói tiếp: “Có thể sẽ phải vắng nhà một thời gian...”

“Bao giờ thế?”

“Đợi địch động là ta lên đường thôi.”

“Nằm vùng à?”

“Không, thu lưới là về thôi.”

Anh vươn tay kéo vợ lại gần, vừa âu yếm nhìn, vừa nắm tay cô dặn dò: “Hết sức chú ý an toàn đấy. Một nhà người đang đợi em.”

Hoàng Bách đưa mắt nhìn một lượt, đặt lên hai đứa nhóc con đang chí chóe với nhau, Bát nhỏ vừa làm bài tập, thỉnh thoảng lại trêu em gái đang ngồi tập tô, làm con bé cáu nhặng lên. Nam My tủm tỉm cười gật đầu, rồi tựa vai anh cùng ngắm nhìn bọn trẻ.

Lần làm án này đối với cô mà nói cũng giống những lần trước mà thôi, luôn lường trước có những nguy hiểm gì và luôn tự dặn dò bản thân phải thật cẩn thận.

Bên tai Nam My chợt truyền đến cảm giác buồn buồn ngứa ngứa. Cô đang mông lung liền sực tỉnh, khẽ cau mày nhìn chồng, “anh này.”

Hoàng Bách cười cười hất mắt về hai đứa trẻ. Cô bĩu môi thách thức: “Em đố anh đấy.”

Hoàng Bách như chỉ chờ mỗi lời thách đố này của vợ, anh ôm chặt mặt Nam My hôn thật mạnh rồi bật dậy khỏi giường đi đến bên bọn trẻ. Không biết ba bố con lầm rầm điều đình gì với nhau mà hai đứa trẻ tự động rời khỏi bàn học, dắt nhau ra ngoài.

“Ơ này hai đứa kia đang học đi đâu đấy hả?” Nam My ngớ người gọi với.

“Con học xong rồi.” Bát nhỏ gào tướng đáp lại.

“Con thất học rồi.” Monkey thích thú gào lên rồi chạy biến xuống nhà.

Cửa đóng lại trước nụ cười gian xảo của Hoàng Bách, Nam My nghiêm nghị lườm nguýt anh.

“Anh lại xúi chúng nó cái gì đấy hả?”

Anh nhún vai cười bí ẩn, rồi nhanh chóng quơ hết quần áo cất vào tủ.

“Ơ đã gấp xong đâu?”

“Quần áo mai gấp, giờ anh gấp cái khác rồi.”

Cửa tủ gỗ nhanh chóng bị đóng sập lại, Hoàng Bách nhanh nhảu nhảy lên giường ôm vợ. Nam My dựa dẫm tựa vào ngực anh, tay cô trong tay anh, mặt ngước lên dò hỏi: “Anh xúi bọn trẻ đi đâu hả?”

“Sang nhà Hoàng An.”

Nam My phì cười, anh hay lắm, muốn thắp lửa nhà mình thì thôi đi lại còn tiện tay đốt nhà em rể là sao?

Bát nhỏ nghe bố nói nhà Chít và Pi có bộ lego mới mà Pi không biết lắp, còn khích tướng chê bai thằng bé chắc cũng chả lắp được nên nó nổi máu anh hùng, nhất định lắp bằng được cho bố sáng mắt ra nên đã nhanh chóng dắt em đi sang nhà cô chơi.

Nhà này thì hay rồi, hai vợ chồng lùa được con đi thì thảnh thơi chơi với nhau. Nhà hàng xóm còn chưa biết làm sao dỗ được con đi ngủ, lại bị hai đứa cháu mò sang phá đám.

Tuấn Trung cay cú gọi Hoàng Bách sang đón con về, nhưng anh vợ lại nhanh tay tắt nguồn điện thoại, vậy là xong.

“Anh ác thật.”

“Kệ chứ, anh nhớ vợ anh.”

Hoàng Bách âu yếm nhìn vợ. Nam My ngượng nghịu cười, dù đã lấy nhau gần mười năm, nhưng mỗi lần anh nói lời yêu thương như vậy vẫn khiến cô xốn xang rộn ràng.

Hoàng Bách có vẻ gấp thật, không ngừng dùng ngôn ngữ cơ thể nói chuyện với vợ. Nam My lại chẳng né tránh anh, thời gian vừa rồi quá nhiều việc, nên bọn họ gần như chỉ gặp nhau, ăn tối cùng nhau, rồi ôm con ngủ mà không thân mật gì cả.

Hoàng Bách thích nhất là yêu chiều và hôn lên những vết rạn trên người Nam My, đối với cô nó không được thẩm mỹ cho lắm, nhưng với anh đó là minh chứng cho tình yêu mà người phụ nữ này dành cho mình. Là thứ anh luôn khắc sâu trong tâm khảm, chỉ cần là những thứ ở trên người của Nam My, Hoàng Bách đều thấy đẹp.

Bờ môi nóng ấm áp lên đùi, lên bụng khiến Nam My rùng mình co rút, Hoàng Bách chợt động đậy khóe môi, mắt cong cong nhìn vợ đang gồng lên chịu đựng. Trong nhà không chỉ có hai người, cũng chẳng rõ cửa cách âm có tốt hay không, nên mỗi lần âu yếm, hai vợ chồng đều hết sức nhẹ nhàng tế nhị, những tiếng hoan ái lúc đê mê hưng phấn cũng phải tiết chế tối đa.

Nam My mím chặt môi, đè tiếng lòng đang bị Hoàng Bách khuấy động sắp bật ra ở nơi cuống họng. Cô vội đưa tay che miệng. Anh cũng theo đó nhoài người, tay níu tay vợ kéo ra, dùng môi mình chặn lại từng đợt âm thanh mất hồn, quyến rũ từ vợ.

Cơ thể cả hai đã quá quen thuộc đối với đối phương, nên biết được những vị trí khiến nửa kia của mình thỏa mãn nhất.

Hoàng Bách ra sức yêu chiều vợ, đôi lúc còn chơi xấu, khi Nam My muốn nhất, anh lại cố tình chần chừ trì hoãn, mà chậm rãi tới lui phía ngoài chứ nhất định không cho, khiến cô bất mãn.

Cô đang đê mê tận hưởng bị anh bỏ đói thì cáu kỉnh bấu chặt hông Hoàng Bách ghì lấy.

Anh bật cười đến rung cả người, khiến nơi giao nhau giữa hai người không ngừng ma sát, càng làm sự ngứa ngáy rạo rực của ai đó dâng cao. Cô bất mãn nhổm người đẩy anh đổi chỗ.

Hoàng Bách xấu xa đá lông nheo khiêu khích vợ: “Em gấp thế?”

Nam My chơi xấu nhào tới ngấu nghiến hôn, còn nghiến cho anh một cái thật đau, khiến Hoàng Bách rùng mình mà thân dưới càng căng chặt, sừng sững chống giữa mảng lầy lội. Nam My rủ mắt nhìn vào đó, rồi lại nhìn chồng, “giờ chơi hay nghỉ?”

“Em hay lắm.” Hoàng Bách bất lực cười trừ.

Nam My lại đùng đùng nâng người, khiến anh phát hoảng mà níu lấy, “vợ ơi anh sai rồi.”

“Không cho anh nữa.”

“Đi mà, anh không trêu em nữa.”

Nam My bĩu môi, cười tủm, rồi dùng mắt ra hiệu với chồng.

Hoàng Bách biết điều với tay mở ngăn kéo dưới cùng, quờ quạng, tìm kiếm một hồi, móc ra một cái hộp đã được anh giấu kỹ không cho bọn trẻ con biết.

Anh dốc hộp nhìn vợ. Nam My khẽ cau mày, Hoàng Bách tỏ ra vô hại gật gật đầu dụ dỗ, Nam My bĩu môi lắc đầu, lại bị anh mè nheo dụ khị.

“Em mà bị kỷ luật là tại anh đấy.”

“Em mà bị đuổi việc anh nuôi em cả đời.”

“Ba cái tàu há mồm anh có nuôi nổi không?” Cô nhéo mũi anh lắc qua lắc lại, “hử?”

“Em không tin tưởng năng lực của chồng em à?”

“Gánh nặng kinh tế nếu dồn hết cho một người sẽ rất vất vả. Em muốn san sẻ với chồng em, muốn được nhìn thấy anh ấy ở nhà nhiều hơn là tối mặt ở cơ quan.”

“Anh yêu em chết mất.”

Hoàng Bách không nhịn được thì kéo vợ nằm xuống, cô nhất định cứ phải hiểu chuyện và cái gì cũng lo nghĩ cho anh đến như vậy mới chịu được thế này ư, anh làm sao mà chịu nổi.

Nam My biết mình sai rồi, nhưng giờ thì không chịu xin tha, đành mặc sức chiều chồng để cho anh giải tỏa tinh lực đã tích tụ suốt thời gian qua. Hai người nghịch với nhau không biết đã qua bao lâu, đến khi có tiếng đập cửa bên ngoài cùng tiếng gọi của hai đứa trẻ mới giật mình nhìn nhau.

“Bố mẹ ơi!”

Cửa mình chợt co thắt muốn bài xích vật thể lạ đang xâm lấn bên trong, nhưng dường như không kịp nữa, người nào đó thất trận rồi.

“Hoàng Bách! Anh muốn chết không hả???”


Advertisement