Bàn tay vàng của phản diện - Tinh Vũ (FULL)

“Hiển Lâm, ngồi dậy đàng hoàng đi”  

             Sơ bộ vạch ra kế hoạch trong đầu, Kiến Vinh bèn hắng giọng đánh thức Hiển Lâm. Tuy chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người nọ, anh vẫn tin tưởng vào phán đoán và trực giác của mình. Với một nhà lãnh đạo tài ba, mắt nhìn người là một năng lực thiết yếu và có thể nâng cao theo thời gian, chính nó đã nhiều lần giúp anh thành công trong nhiều dự án. Lần này ắt hẳn sẽ không ngoại lệ, anh có thừa tự tin vào quyết định của mình.   

             “Chuyện gì?”, Hiển Lâm khó chịu trả lời nhưng vẫn nhẫn nại làm theo.   

             “Chẳng phải cậu không biết làm bài tập sao, tôi đã tìm được giải pháp cho cậu rồi”, Kiến Vinh ngữ điệu hoà nhã đáp.   

             “Anh lại bày trò gì nữa?”, Hiển Lâm hừ lạnh nói, đôi mắt ánh lên sự hiếu kì, “Không phải tôi muốn làm bài tập đâu nhá, tôi chỉ tò mò về cách anh nhắc đến”.   

             “Rồi rồi, tôi hiểu cậu mà”, Kiến Vinh che giấu giọng cười của mình rồi từ tốn tiếp lời, “Bây giờ, cậu ra khỏi nhà, bước tới thang bộ bên trái. Nhớ đem theo một cây bút”.   

             Hiển Lâm nghe thế có chút ngờ ngợ, bán tin bán nghi đứng dậy. Vừa cất bước, cậu vừa phỏng đoán trong hồ lô của Kiến Vinh bán loại thuốc gì. Bất quá, mãi đến tận khi đặt chân tới lan can cầu thang, cậu nghĩ nát óc vẫn không tìm thấy manh mối nào.   

             Lắc lắc đầu bỏ cuộc, Hiển Lâm đứng vịn vào song sắt, thắc mắc nhìn những bậc thang trống trải. Điều gì sẽ xảy ra? Cậu ngó trái ngó phải mấy lần chẳng phát hiện được gì. Tâm tính nóng nảy trào dâng, cậu xoay người trở lên, tính trách móc Kiến Vinh một trận vì dám trêu chọc cậu thì chợt, một giọng nói vọng lên từ dưới lầu khiến những lời muốn mắng mỏ của cậu trôi ngược vào họng:  

             “Hiển Lâm, là em đấy sao?”  

             Đối diện với chàng thanh niên mới quen hồi sáng, Hiển Lâm có phần e dè, không được tự nhiên cho mấy. Cậu lúng túng nhìn anh ta bước từng bước đến trước mặt mình, trên gương mặt cứng đờ chỉ có thể nặn ra một tiếng “ừ” rồi loay hoay bắt chuyện: “Anh vừa từ bệnh viện về sao?”  

             Bình tĩnh lấy khăn tay từ trong túi áo, Khánh Tâm thấm bớt mồ hôi trên trán, gật gật đầu đánh giá cậu nhóc để lại cho mình ấn tượng sâu đậm sáng nay. Thong dong đứng dựa vào lan can, chàng sinh viên trẻ tuổi mệt mỏi nói: “Sau khi hoàn tất một số thủ túc cần thiết, anh đợi tình hình của dì Tư ổn định mới quay về đây”.   

             Khánh Tâm vừa nhắc đến dì Tư, đáy lòng của Hiển Lâm chợt như bị một hòn đá tảng đè nặng, đôi mắt lãnh cảm tựa khí trời mùa hạ bỗng xao động khác thường. Cậu siết chặt lấy tay mình, hướng Khánh Tâm hỏi lấy hỏi để:  

             “Dì Tư có qua khỏi không? Liệu có để lại biến chứng nghiêm trọng nào không? Khi nào em mới có thể ghé thăm dì ấy?”.  

             Sự vồ vập của Hiển Lâm khiến Khánh Tâm sửng sốt. Anh ta không ngờ rằng Hiển Lâm lại quan tâm dì Tư đến thế. Nhẹ nhàng vỗ vai trấn an cậu, Khánh Tâm hạ giọng trả lời, tiếng nói trầm ấm như ánh nắng tiết xuân, phút chốc khiến lòng cậu bình tĩnh trở lại:  

             “Đừng lo, dì Tư sẽ qua khỏi thôi, nhờ em nhanh trí đúng lúc, chúng ta đã không bỏ lỡ giờ vàng để chữa trị cho dì ấy, ắt hẳn sẽ không để lại biến chứng nào nguy hiểm. Nhưng hãy để dì Tư được tĩnh dưỡng một thời gian đã nhé, khoảng ba ngày sau em hẵng đi thăm dì ấy”.   

             “Ba ngày sao?”, Hiển Lâm thều thào lặp lại, chân mày hơi chút giãn ra.   

             Khác với vẻ nôn nóng vừa nãy, cậu trông đã có phần tĩnh lặng hơn. Thay vì chờ đợi mờ mịt trong vô vọng, khoảng thời gian ba ngày đối với cậu có thể nói là tạm chấp nhận được. Hi vọng dì Tư được như lời Khánh Tâm, hi vọng ba ngày sau cậu có thể đối diện với con người đáng kính ấy trong tư thái an nhiên.   

             “Đúng rồi, có chuyện gì mà em còn bận nguyên bộ đồng phục thế, còn cầm theo cả cây bút ra ngoài”, bị những vấn đề rối rắm của Hiển Lâm phủ đầu, nhân lúc cậu trầm tư nghĩ đâu đâu, Khánh Tâm thốt lên những vấn đề mà bản thân chú ý nãy giờ.   

             Được Khánh Tâm nhắc nhở, Hiển Lâm mới phát giác chính mình từ lúc đi học về vẫn chưa thay bộ quần áo vướng víu này. Cũng do Kiến Vinh cả, cậu không khỏi lèm bèm, nếu không phải anh kích trúng lòng tự ái của cậu, cậu sẽ chẳng mất mặt như thế này. Thật là, càng lúc càng không hiểu nổi mình, chỉ là một hệ thống học đường mà thôi, bản thân cậu chẳng lẽ cô đơn đến mức đặt nặng cảm xúc của mình lên một dãy số liệu vô tri.  

             “E hèm”, Kiến Vinh bất ngờ lên tiếng, vẻ mặt có phần không đẹp mấy như vừa đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, “Trả lời với anh ta rằng cậu đang bí vài bài tập nên đi đây đó cho thoáng đầu óc”.   

             “Tại sao phải nói thế?”  

             Hiển Lâm biểu đạt sự bất mãn của mình. Cậu không muốn phơi bày mặt xấu của mình cho người ngoài thấy chút nào. Nếu không sợ Khánh Tâm đang đứng đối diện hiểu lầm, sợ rằng Hiển Lâm sẽ nhảy đành đạch lên cãi tay đôi một trận.   

             “Đừng lắm lời, cứ làm theo lời tôi nói”, anh phá lệ đáp lại cậu bằng chất giọng uy nghiêm khi còn tại vị chức tổng giám đốc, khí thế mãnh liệt khiến cậu rùng mình.     

             Như những thuộc hạ dưới trướng anh, Hiển Lâm lập tức mất đi ý định phản kháng. Lần đầu tiên tiếp xúc với một Kiến Vinh như vậy, cậu bỗng ý thức được chính mình nhỏ bé đến mức nào. Nhưng sự háo thắng của tuổi trẻ nào dễ dàng khuất phục, cậu vẫn cố gân cổ lên dành lấy sự tự tôn cá nhân của mình, nhỏ giọng rầm rì:  

             “Có cần thiết phải sừng sộ lên với tôi thế không? Thật khó ưa”.  

             Nói đoạn, Hiển Lâm bỗng thấy cả người ớn lạnh, một cảm giác bất lực bao trùm lấy cậu, giống như bị nhốt vào trong một cái quan tài băng, từng chút một trải qua cái giá rét đáng sợ. Quyền kiểm soát cơ thể thình lình yếu đi, miệng cậu run rẩy tự động trả lời Khánh Tâm, khí chất có phần yếu nhược, đáng thương:  

             “Em… em có vài bài tập không biết làm, nghĩ mãi không ra nên đi đây đó khuây khoả một phen”.   

             Hiển Lâm vừa cất xong lời, cảm giác quái lạ lập tức rút đi như thuỷ triều, biến mất không phanh. Tuy cơ thể đã ấm áp hơn rồi nhưng nghĩ đến những lời mình vừa nói, mặt cậu ửng đỏ lên như màu máu. Cảm giác xấu hổ, quẫn bách trỗi dậy khắp tâm trí, cậu theo thói quen cúi thấp đầu, che đi sự rối bời của mình.   

             Hết thảy một loạt phản ứng này đều lọt cả vào mắt Khánh Tâm, anh ta bất giác bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của cậu. Vốn đã có ấn tượng tốt với Hiển Lâm, Khánh Tâm liền đơn thuần cho rằng cậu lo học hành đến mức quên chăm sóc bản thân mình, ngay cả chính anh còn chưa được siêng năng như thế. Ai, cậu nhóc này, thật khiến người ta quý mến mà.   

             “Em sống ở căn hộ 305 đúng không, anh cách nhà em ba căn, cũng khá thuận tiện, có gì anh chỉ em làm bài tập cho”, Khánh Tâm tươi cười nói, cảm thấy dự định của mình rất đúng đắn.   

             “A, vậy thì làm phiền anh quá rồi”, Hiển Lâm vội vàng xua tay, trong đầu hoàn toàn cự tuyệt ý nghĩ tiếp đãi người lạ.   

             “Không phiền đâu mà, thôi anh về nhà tắm táp chút cho bớt nóng, lát quay lại gặp em sau”, Không để cậu cự tuyệt mình nữa, Khánh Tâm nhanh miệng đáp rồi xoay người đi ngay.   

             Không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra thế này, Hiển Lâm ú ớ vươn tay chẳng nói nên lời. Bình thường ít khi giao tiếp với ai, cậu hoang mang không biết nên làm sao cho Khánh Tâm gác lại ý tưởng này. Nghĩ mãi chẳng thông, cậu đành chấp nhận hiện thực, hậm hực dặm chân trở về nhà. Tiếp đó, Hiển Lâm bắt đầu tất bật với danh sách những việc cần chuẩn bị trước khi Khánh Tâm tới thăm nhà, cậu bận bịu tới mức quên bẵng đi việc hỏi tội kẻ chủ mưa khiến câu lâm vào tình trạng này.  

             Xét thấy tất cả diễn ra một cách mĩ mãn như trong kế hoạch, Kiến Vinh buông miệng cười ngặt nghẽo. Quả đúng là không lãng phí hào quang “con ngoan trò giỏi”, Khánh Tâm chắc hẳn chẳng bao giờ hoài nghi chính mình tại sao đột nhiên tốt tính thế đâu nhỉ. Tuy chỉ là hàng xài một lần, kết quả đạt được rất xứng đáng, tâm trạng tiếc tiền của anh cũng được xoa dịu đi phần nào. Thôi, không nghĩ nữa, cùng chờ xem cảnh tượng hai người họ học hành.  

             Gần nửa tiếng sau, Khánh Tâm bộ dạng tươm tất, mặc trên người bộ đồ thanh nhàn, quần đùi, áo phông đến nhấn chuông cửa nhà Hiển Lâm. Cậu uể oải chạy ra mở cửa cho anh chàng. Việc quét dọn, sắp xếp lại phòng khách nãy giờ gần như vắt kiệt sức lực của cậu. May rằng cậu đã kịp tắm sơ qua một chút, đồng thời thay bộ đồng phục đáng hận kia để đỡ xấu mặt lần hai.  

             Thẳng thừng liếc qua cách bài trí phòng ốc, Khánh Tâm không biểu lộ chút khen ngợi hay xét nét nào mà chỉ im lặng đi theo cậu đến chiếc bàn lớn ở giữa phòng. Trầm tư ngồi xuống ghế, nhìn mớ bài tập chất cao như núi, ánh mắt anh ta khẽ co giật, trong lòng dâng trào một cảm giác chẳng nói nổi nên lời.  

             Hiển Lâm cũng ngại ngùng lắm khi vứt hết đống bài tập chưa làm lên trên bàn. Trong đầu chỉ hiện lên hai ý nghĩ tinh quái, hoặc là Khánh Tâm bị chúng dọa chạy, cạch mặt không đến làm phiền cậu nữa, hai là cậu được lợi, hoàn tất được gánh nặng ngàn cân này. Dù kết cục nào xảy đến đều không có hại cho cậu.  

             Tất nhiên Khánh Tâm chẳng phải người vì thế mà thất hứa. Anh ta chậm rãi lấy từng cuốn từng cuốn, ngó sơ qua hết nội dung bên trong. Trong lúc tâm trạng Hiển Lâm như treo ngược cành cây, thấp thỏm chờ mong phản ứng của anh chàng, Khánh Tâm chợt thở nhẹ nói: “Tuy nhiều đấy nhưng đều không khó lắm, để anh đây “nhẹ nhàng” chỉ dạy em cho ”.  

             Nửa giờ nữa trôi qua, Hiển Lâm liền biết hai tiếng “nhẹ nhàng” mà Khánh Tâm cắn răng nghiến lợi nói là như thế nào. Chưa bao giờ cậu trải qua một buổi học kinh khủng như địa ngục tới thế. Không phải anh ta đánh đập hay nạt nộ gì cậu, ngặt nỗi một điều, mỗi khi giảng bài, Khánh Tâm không nhìn cậu một cách bình thường, ánh mắt giống như không giận mà uy, doạ cậu không dám lơ đãng, toàn tâm toàn ý tập trung vào bài giảng trong tư thế sợ trời sập đất lún.   

             Sau đó, suốt tận hai tiếng đồng hồ, Hiển Lâm phải căng mình đối phó với đống bài tập. Cậu rất muốn khóc, muốn trộm lười nhưng không dám. Vì chỉ cần cậu hơi thoáng buông lỏng cây bút một chút, Khánh Tâm lại dùng cái ánh mắt đáng ghét ấy khoá chặt cậu. Đó là một cảm giác không mấy dễ chịu chút nào.  

             Đến khi trên bàn trống trải đi không ít, Khánh Tâm mới thoáng buông lỏng tâm tình, tươi cười vỗ vai cậu:  

             “Tạm thời học tới đây thôi, chốc nữa hẵng làm tiếp. Giờ cũng tới lúc ăn cơm tối rồi, để anh đãi em món gì đó”.  

             Đang hì hục viết viết chép chép, Hiển Lâm chợt ngớ người trước sự dịu dàng xa lạ của Khánh Tâm. Cạch, hoảng loạn đánh rơi cây bút xuống sàn, cậu vô thức hỏi:  

             “Em không nghe lầm đó chứ?”


Advertisement
x