Ép Hôn - Phương Linh Hugo (FULL)

Nói đến chuyện về gia đình cậu Hai giống như gãi đúng chỗ ngứa của tôi vậy, tôi gật đầu:  

             "Con kể mợ nghe đi."  

             Tôi vừa dứt lời Bé Quyên liền nói:  

             "Hồi sáng con đi học về nghe chủ tịch nói chuẩn bị đón mợ hai về con hết hồn luôn vì từ trước tới nay cậu hai chưa từng dẫn bạn gái về nhà. Mà không chỉ một mình con ngạc nhiên đâu, tất cả mọi người trong nhà đều ngạc nhiên hết, chủ đề cậu Hai có vợ đang là chủ đề hot ở đây đó mợ."  

             Nghe bé Quyên nói tôi tò mò hỏi:  

             "Nhà cậu Hai của con đông anh em lắm hay sao mà lúc mợ vào nhà nghe tiếng nhiều người nói như vậy?"  

             "Lần đầu mợ Hai về nhà cậu Hai nên không biết, để con kể mợ hai nghe. Dinh thự nhà cậu Hai gần như được chia làm đôi, mỗi bên dùng cầu thang bộ và thang máy riêng. Nửa bên này nằm trên tầng ba là phòng của cậu mợ, phòng làm việc và phòng gym của cậu Hai. Tầng hai là phòng của chủ tịch, phòng cậu ba và một phòng sách. Nửa bên kia là phòng của ông bà chủ và phòng của cậu tư. Tầng trệt là khu vực sinh hoạt chung của tất cả mọi người trong nhà. Còn gia đình con và hơn 10 người làm khác ở dãy nhà bên hông của dinh thự."  

             Nghe bé Quyên nói mà tôi toát cả mồ hôi hột. Theo lời của bé nói thì gia đình Minh Cường có 6 người nhưng tôi mới chỉ biết Minh Cường và ông nội. Còn bốn người nữa tôi chưa thấy mặt trong đó có mẹ của anh ta, người đã gọi tôi là con đĩ.  

             Nhưng tôi không thể hỏi rõ bé Quyên từng thành viên trong gia đình Minh Cường được vì bé học lớp 9 chắc chắn rất hiểu chuyện, nhỡ xảy ra sơ hở chuyện tôi và Minh Cường chỉ là kết hôn trên giấy tờ coi như xong.   

             "Con nói gia đình con là cả ba và mẹ của con đều làm ở đây à?"  

             "Dạ vâng. Ba của con lái xe cho chủ tịch, còn mẹ của con là quản gia trong nhà. Người làm ở đây rất đông, mỗi người đảm nhiệm một công việc: một người đi chợ, một người nấu ăn, một người lau dọn, một người giặt đồ, một người chăm sóc cây cảnh, hai bảo vệ thay phiên nhau trực bốt ở cổng, một lái xe cho ông chủ, một lái xe cho bà chủ và hai trợ lý của bà chủ."  

             Theo lời bé Quyên nói tính sơ sơ tiền lương trả mỗi tháng cho người làm trong nhà thấy cũng ngộp thở rồi. Chắc hẳn thu nhập của gia đình Minh Cường phải lớn lắm.  

             Bé Quyên thao thao bất tuyệt kể về công việc của người làm trong gia đình Minh Cường mà không hề đi vào trọng tâm. Thứ mà tôi muốn biết là công việc của từng thành viên trong trong gia đình Minh Cường và công việc kinh doanh của gia đình anh ta chứ không phải về người làm.  

             Tôi định lên tiếng hỏi Bé Quyên gia đình Minh Cường kinh doanh ở lĩnh vực gì thì bé Quyên tiếp tục kể:  

             "Công nhận ở nhà này bà chủ là người sướng nhất, bà ấy chỉ việc làm đẹp và tiêu tiền. Đi đâu cũng có lái xe riêng đưa đón, còn có hai trợ lý đi theo hầu hạ giống như ca sĩ diễn viên nổi tiếng ấy. Mà nhắc đến bà chủ con mới nhớ, lúc cậu chủ bế mợ Hai vào nhà bị bà chủ nói "rước đĩ về nhà" sau đó bị cậu Hai bật lại, mợ có biết lúc đó biểu hiện của bà chủ thế nào không?"  

             Tôi lắc đầu vì lúc đó tôi nép vào ngực Minh Cường không nên không nhìn thấy.  

             "Biểu hiện của bà chủ thế này."  

             Nói rồi Bé Quyên ngồi dậy đưa hai tay lên vuốt ngực rồi thở một cách khó khăn, hai mắt trợn ngược, miệng thì há lớn. Con bé hả hê nói:  

             "Từ trước tới nay con chỉ nghe bà chủ quát nạt người làm, lần đầu tiên con chứng kiến bà chủ bị cậu chủ vả mặt nghe đã gì đâu. Lúc đó con phải cố nhịn để không bật cười thành tiếng đấy."  

             Nói rồi con bé cười lớn. Tôi định bụng đợi bé Quyên ngưng cười sẽ hỏi con bé rõ hơn về cái người gọi tôi là con đĩ thì thấy mặt mũi con bé bỗng nhiên tái mét, nụ cười cũng cứng đờ. Tôi nhìn theo ánh mắt của bé Quyên thì thấy Minh Cường vừa đi vào phòng.   

             Phải công nhận Bé Quyên sợ Minh Cường còn hơn sợ cọp, con bé ngay lập tức nhảy xuống khỏi giường rồi nói nhỏ với tôi:  

             "Chào mợ Hai con xuống dưới ạ."  

             Tôi chưa kịp đáp lại con bé đã đi tới trước mặt Minh Cường rồi lễ phép chào:  

             "Chào cậu Hai ạ."  

             Dứt lời con bé liền chạy nhanh ra khỏi phòng.   

             Mặc dù bé Quyên chào hỏi rất lễ phép nhưng Minh Cường không hề đáp lại, không những vậy anh ta còn trưng bộ mặt dọa trẻ con đến tôi nhìn cũng thấy sợ chứ đừng nói đến một đứa trẻ như bé Quyên.  

             Minh Cường đặt đống túi xách lên giường rồi nói với tôi:  

             "Cho em đó!"  

             Tôi ngồi dậy nhìn đống túi xách toàn của những thương hiệu thời trang nổi tiếng, tôi nghĩ chắc hẳn số tiền anh ta bỏ ra không hề ít vì vậy tôi liền từ chối:  

             "Không cần đâu, tôi có đồ mặc rồi. Với lại tôi không muốn mắc nợ anh thêm nữa."  

             "Em tập xưng hô lại cho quen đi, lúc nãy người nghe em xưng tôi với anh là bé Quyên, nếu là người khác thì hỏng chuyện rồi. Còn chỗ đồ này anh mua là vì em nói không có đồ mặc. Xem như đây là lời cảm ơn của anh vì em đã chịu phối hợp tốt với anh."  

             "Em nói không có đồ bộ mặc chứ đâu nói không có đồ mặc."  

             "Anh lỡ mua rồi nếu em không muốn mặc thì bỏ đi."  

             Dứt lời Minh Cường nhìn đồng hồ sau đó nói:  

             "Sắp tới giờ ăn cơm tối rồi, em muốn xuống dưới ăn hay ăn trên này."  

             Tôi không mất giây nào để suy nghĩ:  

             "Xuống dưới."  

             Dù sao tôi cũng nên biết mặt các thành viên trong gia đình nhà chồng.  

             "Em chuẩn bị đi, chúng ta xuống ăn tối."  

             Mặc dù xác định trước tâm lý nhưng lúc theo Minh Cường xuống dưới ăn tối tôi sợ tới mức mồ hôi túa ra như mưa. Minh Cường biết tâm trạng của tôi nên tay anh ta nắm chặt lấy tay tôi như muốn cổ vũ tôi cố lên. Nhìn tôi và Minh Cường qua bức tường kính của thang máy hoàn toàn đối lập. Một Minh Cường lạnh lùng, khí chất ngời ngời đối lập với tôi vừa yếu đuối, vừa sợ sệt giống như kẻ trộm bị bắt tận tay vậy.   

             Tôi và Minh Cường đi vào phòng ăn thì chỉ có cô Năm đang dọn chén đũa ra bàn và người giúp việc hồi trưa bưng đồ ăn lên cho chúng tôi đang bận bịu trong phòng bếp ngăn với phòng ngăn bằng bức tường kính.   

             Minh Cường nói với tôi.  

             "Em ở đây anh lên gọi nội xuống ăn tối nhé."  

             Tôi gật đầu với Minh Cường rồi đi tới chỗ cô Năm: "Cháu chào cô năm." Sau đó tôi đi vào chỗ cô giúp việc kia chào: "Cháu chào cô."  

             Cô Năm chỉ tay về phía cô giúp việc nói:  

             "Đây là cô Lan, phụ trách nấu ăn của gia đình mình."  

             "Dạ cháu chào cô Lan. Hai cô có việc gì cần cháu giúp không ạ?"  

             Cô Năm chỉ tay xuống ghế nói với tôi:  

             "Cháu cứ ngồi đây để hai cô làm, cậu Hai với ông chủ mà thấy cháu làm lại trách các cô đấy."  

             Tôi đi vào chỗ cô Lan đang sắp đồ ăn ra đĩa nói:  

             "Để cháu giúp cô bưng đồ ăn ra bàn. Việc nhẹ này đến cả trẻ con cũng làm được nên không ai trách các cô đâu ạ!"  

             Tôi bưng đĩa đồ ăn vừa bước được vài bước liền bị một nam thanh niên chặn lại.   

             "Nhà mình có giúp việc mới hả cô Năm?"  

             Dứt lời anh ta không đợi cô Năm đáp lại mà vươn tay bưng lấy đĩa đồ ăn từ tay tôi:  

             "Em để anh giúp."  

             Anh ta không bưng vào chiếc đĩa mà cố tình nắm vào hai bàn tay của tôi. Nếu tôi để nguyên thì sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, nếu tôi rút tay ra thì sợ đĩa đồ ăn rơi xuống sàn nhà. Đang phân vân không biết làm thế nào thì tôi nghe giọng nói của mẹ Minh Cường:  

             "Em nói con anh rước đĩ về nhà có sai đâu, anh nhìn đi."


Advertisement
x