Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [11]

Văn Gia hiểu rõ hơn ai hết một khi đã coi mình là Bách Gia thì hắn không chỉ là trưởng nam, gánh vác trên vai trọng trách của người đứng đầu gia tộc mà hắn còn phải đảm bảo rằng hắn không làm vấy bẩn cái chức quan Thượng thư. Mễ Đình đã hãm hại Ngọc Bội, thứ đàn bà ngoa độc như nàng xứng đáng bị trừng trị. Hầu hết mọi người đều hả hê khi thấy hắn đổ thuốc độc vào miệng nàng. Nàng vậy mà lại dám nhổ thuốc ra. Ngọc Kiến trừng mắt quát lớn:

- Ranh con! Láo xược! Xem ra đối với mày, uống thuốc độc vẫn là quá nhẹ nhàng rồi! Người đâu! Lôi con này ra ngoài trấn đường, hô hào thông báo cho người dân cả trấn biết nó hại chết con gái ông. Sơn Hào mà dám cả nể Thượng thư, bao che không xử nó thì người dân cũng sẽ hùa vào đánh cho nó tan xác thôi!

Văn Gia căng thẳng tột độ. Hắn không biết phải làm gì ngoài khẩn trương đứng dậy, lần thứ hai ép nàng uống thuốc độc. Lần này, hắn dùng tay bịt miệng nàng, không cho nàng nhổ thuốc ra. Nàng chẳng hiểu rõ nội tình, vẫn luôn tưởng Bách Gia đã quá tàn nhẫn. Văn Gia biết người nàng hận là Bách Gia, thế nhưng lòng hắn vẫn đau buốt. Chứng kiến nàng lịm dần, chân tay hắn run lẩy bẩy. Máu đỏ chảy ra từ khóe môi nàng, ướt đẫm lòng bàn tay hắn. Trái tim hắn như vỡ ra thành từng mảnh. Chiếc lọ đựng thuốc độc đã vơi đi nhiều rồi, hắn đậy nắp lại, cẩn thận bỏ vào túi áo. Văn Gia bọc Mễ Đình trong chiếc chiếu rách rồi vứt nàng xuống bếp. Chỉ cần Ngọc Kiến phát hiện ra hắn có nửa điểm thương xót nàng, nhất định ông ta sẽ nổi điên rồi làm càn. Hắn giả bộ chửi ầm lên:

- Con đàn bà khốn nạn, chết đi cho đỡ chật đất!

- Sao Thượng thư không vứt nó ra ngoài ruộng? Để trong nhà làm gì cho ô uế?

Ngọc Kiến thắc mắc. Văn Gia đáp:

- Vứt ra ngoài ruộng, chỉ sợ nó được người ta cứu.

Ngọc Kiến mỉa mai:

- Đã trúng độc Đoạt Mệnh thì cứu bằng niềm tin à?

- Cẩn thận một tí cũng không thừa.

- Thượng thư nói cũng có lý. Cậu đợi nó ngỏm thì thả nó trôi sông luôn đi. Thứ đàn bà tàn ác như nó không xứng đáng được chôn cất tử tế.

- Ông khỏi dạy khôn. Cậu cũng đang đợi nó chết để tống khứ nó đi luôn đây! Nom cái mặt con này phát ớn!

Ngọc Kiến cười sảng khoái, vui vẻ đi về. Văn Gia vội vã lao vào trong bếp, dùng khăn voan lau sạch máu vương trên đôi môi và gò má thanh tú của Mễ Đình. Hắn đã từng rất ngưỡng mộ Bách Gia. Hắn đã từng khao khát được sống cuộc đời của Bách Gia. Hắn thật không ngờ có một ngày, hắn ở trong thân phận của Bách Gia lại đau đớn đến thế. Nỗi đau quặn thắt tim gan, quả thực bức người ta phát điên. Đôi mắt Văn Gia đẫm lệ. Thằng Sẹo biết cậu nhà nó buồn nhưng chẳng có tâm trạng động viên cậu. Nó khẩn trương ghé tai cậu thông báo tin dữ:

- Nguy rồi! Nguy to rồi cậu ơi! Con... con vừa trông thấy cậu Bách Gia...

- Ngươi bị hoa mắt hả? Bách Gia đang ở dưới suối vàng thì mò lên đây làm sao được?

- Đến bây giờ mà cậu vẫn còn tin lời mợ Ngọc Bội à? Ngay từ đầu con đã nghi rồi, cả cái chết của chính mợ ấy cũng còn quá nhiều điểm nghi vấn.

- Đừng nói xấu người đã khuất. Im đi!

- Vâng, cậu cho con nói thêm một tí nữa rồi con im. Cậu Bách Gia võ công cao cường, lại nắm trong tay binh quyền, chúng ta thực sự không phải là đối thủ của cậu ấy đâu. Chuồn lẹ thôi cậu ơi!

Văn Gia chẳng rõ vì sao Bách Gia lại có thể đội mồ sống dậy, nhưng hắn tin thằng Sẹo không tự dưng mà bịa chuyện. Hắn rất muốn đưa Mễ Đình đi trốn cùng mình, nhưng thằng Sẹo phản đối:

- Tuyệt đối không được. Cậu đưa mợ Đình đi thì không khác nào tự rước họa vào thân cả. Cậu biết cậu Bách Gia thương mợ Đình đến nhường nào mà. Dẫu phải lục tung cái trấn Sơn Nam này lên để tìm mợ Đình thì con e rằng cậu ấy cũng dám đấy ạ!

- Hắn bới Sơn Nam thì cậu đến An Lạc.

- Cậu có đi tới cùng trời cuối đất thì cậu Bách Gia cũng sẽ tìm ra thôi. Bởi vì, cậu giữ người của cậu ấy.

- Nhưng cậu... không thể bỏ mặc nàng... nhỡ nàng có mệnh hệ gì... cậu sống không nổi.

- Mợ Đình có trúng độc Đoạt Mệnh đâu mà cậu phải lo? Mợ ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, cậu yên tâm đi!

Văn Gia biết Ngọc Kiến chắc chắn sẽ trả thù Mễ Đình nên hắn đã dùng một trăm lượng vàng để mua chuộc con Nga, gia nhân nhà Ngọc Kiến. Biết được tin Ngọc Kiến mua độc Đoạt Mệnh, Văn Gia tặng thêm hai trăm lượng vàng nữa cho con Nga rồi nhờ nó đánh tráo thuốc độc. Ngọc Kiến không biết mình đã bị phản bội, hắn tự tin đem lọ thuốc đến phủ dọa dẫm:

- Nếu như Thượng thư không đích thân trừng trị kẻ ác thì tôi cũng không còn cách nào khác ngoài lôi nó ra ngoài trấn đường. Thượng thư đừng tưởng cậu ngồi ở trên cao mà có thể một tay che trời. Không có gì đáng sợ hơn là khiến dân chúng phẫn uất!

Mặc dù Văn Gia biết rõ lọ thuốc độc mà Ngọc Kiến đưa cho mình sẽ không thể đoạt mạng Mễ Đình, nhưng phải đích thân đổ thuốc vào miệng nàng, đối với hắn cũng không dễ dàng gì. Hiện tại, hắn chẳng thể đem theo nàng. Những ngày tiếp theo, hắn càng không thể ở bên chăm sóc nàng. Bế tắc cùng cực, hắn lấy từ trong túi áo ra lọ thuốc độc rồi uống cạn. Hắn muốn chịu khổ cùng nàng. Hắn hành động nhanh quá, thằng Sẹo không kịp ngăn cản. Nó chứng kiến hắn thổ huyết rồi ngã lăn ra đất thì sốc rơi nước mắt. Nhưng nó không còn thời gian để gào thét nữa. Sợ Bách Gia sẽ sớm tìm đến đây, thằng Sẹo vội vàng kéo Văn Gia chuồn đi. Văn Gia đã có một giấc mơ rất đẹp về những năm tháng xưa cũ, cái thuở mà hắn và Ngọc Bội vẫn còn chơi thân với nhau. Nàng chưa bao giờ khinh bỉ gương mặt xấu xí với vết chàm đen to tướng của hắn. Mồng Một tháng Giêng năm Bính Tuất, nàng còn nhìn thẳng vào mắt hắn, nửa đùa nửa thật bảo:

- Cậu Văn Gia! Nếu gương mặt cậu không có vết chàm đen này và cậu không bị gù thì có khi cậu còn khí chất hơn cả cậu Bách Gia.

Có lẽ, Ngọc Bội đã sớm nhận ra Văn Gia và Bách Gia có nhiều điểm giống nhau. Nhưng Văn Gia chẳng thèm hỏi cặn kẽ, hắn trêu nàng:

- Sao? Không giành được trái tim của ai kia nên muốn biến cậu trở thành kẻ thế thân hả?

- Đâu có. Ai kia là ai kia. Cậu là cậu. Mỗi người đều có ưu điểm và nhược điểm, chẳng ai hơn, chẳng ai kém, cũng chẳng ai cần phải trở thành thế thân của ai.

- Vậy cơ à? Cả tuổi trẻ, cậu nghe người ta ca ngợi Bách Gia, đồng thời chê bai nhục mạ mình, không nghĩ là bản thân cũng có ưu điểm cơ đấy!

- Có chứ. So về khả năng kiếm tiền thì cậu Bách Gia xách dép cho cậu. Chức quan Trấn phó chỉ được cái oai thôi chứ bổng lộc đáng bao nhiêu?

- Vậy hóa ra... Bội thích oai hả?

Ngọc Bội không chỉ thích oai mà nàng còn thích cả Bách Gia nữa. Nàng chỉ là không thích thật lòng với kẻ mà mình muốn lợi dụng thôi.

- Có tiếng mà không có miếng thì để làm gì đâu? Em chả thèm. Em là em ngưỡng mộ cậu cơ!

- Ngưỡng mộ cậu mà lại chịu gả cho ai kia à?

- Hôn sự là do thầy bu hai bên sắp đặt, em đâu thể can thiệp. Em có thương cậu Văn Gia thì cũng chỉ dám thương thầm thôi à!

Văn Gia cười hiền. Hắn nhớ hồi tháng Chạp năm Ất Dậu, hắn thấy Bách Gia đã gả về An Lạc liền gấp rút tới nhà Ngọc Bội cầu hôn. Thế nhưng, Ngọc Kiến nhất định không đồng ý, một mực bắt Ngọc Bội đợi Bách Gia ba năm. Ngọc Bội thực ra cũng muốn đợi ý chung nhân, nhưng trước mặt Văn Gia, nàng vẫn tỏ vẻ ủy khuất như thể bị ép buộc. Văn Gia tưởng nàng có tình cảm với mình thật nên càng thương nàng. Hắn nuông chiều nàng vô điều kiện, có những tháng nàng đòi tận mấy trăm quan tiền chỉ để mua váy áo, hắn vẫn vui vẻ chu cấp. Ngọc Bội tuy là con gái nhà phú hộ nhưng thầy nàng keo kiệt lắm, muốn được tiêu pha thỏa thích, nàng chỉ còn cách dựa vào Văn Gia.

Thằng Sẹo từng hỏi Văn Gia rằng liệu Ngọc Bội thích cậu hơn hay thích tiền của cậu hơn. Văn Gia chỉ mỉm cười chứ không suy đoán. Chính bản thân hắn cũng không muốn biết đáp án. Có một số chuyện biết ít thì vui, biết nhiều chỉ thêm đắng lòng. Có người tâm sâu như giếng khơi nhưng vẫn giả bộ nông cạn như cơi trầu, chẳng qua là muốn giữ một khoảng nhỏ an lạc trong tim. Ngược lại, có người chẳng biết gì cả nhưng cứ suốt ngày đi rêu rao như thể mình đã nắm trong tay cả thế gian, để rồi đi đến đâu cũng thấy toàn chuyện chướng tai gai mắt, rốt cuộc ôm về toàn bi thương tủi hờn.

Văn Gia ham chơi nên luôn đến muộn trong các bữa tiệc gia đình. Ông bà nội hắn có hai người con trai và bảy người con gái. Bảy bác gái đều đã lập gia đình. Bác cả, bác hai, bác ba còn có cả cháu rồi nên mỗi dịp tụ họp là cứ phải mấy chục mâm mới đủ. Bách Gia là trưởng nam, tất nhiên không thể đợi tan tiệc mới xuất hiện. Đầu xuân năm mới, hắn đem trà bánh Mễ Đình gửi chia cho mọi người trong nhà. Bộ váy nàng tự may, hắn cũng đích thân đưa cho bu. Bà Ly chả thèm ướm thử, cứ thế vứt luôn bộ váy cho bà Duyên. Bà Duyên vừa liếc qua đã thấy ưng cái bụng nên vui vẻ bảo:

- Ối dồi ôi! Đồ chị Ly chê thì em xin nha!

Sợ làm mếch lòng con trai, bà Ly thảo mai nói:

- Chê đâu mà chê? Váy con dâu ở tận An Lạc may cho thì nó lại quý hóa quá ý chứ! Chẳng qua là tôi thấy dạo này thím ăn mặc hơi phèn nên tôi tặng thím bộ váy cho thím sang lên thôi!

Bà Duyên cười khẩy, ai sang hơn ai còn chưa biết đâu nha. Mồng Ba Tết, bà Ly đã khoác trên mình bộ váy lụa trị giá một trăm quan tiền rồi mà thế nào đứng giữa đám đông vẫn chẳng được ai khen ngợi. Toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào bộ váy đỏ của bà Duyên. Thực ra là váy của bà Ly mới đúng, nhưng ai kêu bà chê đồ con dâu may nên bây giờ bà mất luôn cả cơ hội tỏa sáng!

- Ối dồi ôi! Ối dồi ôi là ối dồi ôi! Nom chị Duyên lại cứ như trẻ ra cả ngàn tuổi á!

- Cô này chỉ được cái nói quá. Người chứ có phải cây đâu mà ngàn tuổi?

- Ôi chao! Tại chị rực rỡ quá khiến em bị đơ ý mà. Váy áo chị mua ở đâu đấy? Nom đẹp thế này chắc phải đáng giá một trăm quan tiền ý nhỉ?

- Gớm! Váy của chị Ly mới đắt giá chứ váy của chị là đồ tự may thôi à!

- Ôi thế ạ? Vậy lại càng chứng tỏ chị Duyên nhà mình khí chất hơn người. Mặc đồ tự may mà nom vẫn sang hơn ai đó mặc đồ đắt giá!

Bà Duyên được khen thì bà Ly vui sao nổi? Khí chất gì chứ? Rõ ràng là nhờ bộ váy đẹp tôn dáng mà! Ai mà biết váy do con vợ hờ nghèo hèn của cậu Gia may lại hợp mắt nhiều người đến vậy? Ôi chao! Mới đầu xuân đã đen thế này, không khéo giông cả năm mất! Bà Ly tức lộn ruột. Hỡi ôi cái tâm hướng ra ngoài, thèm khát sự công nhận của thiên hạ nó khổ thế đấy. Bà cứ kiên định vào cái thấy của mình, mặc kệ mấy lời gièm pha tầm phào thì có khi bây giờ đang phơi phới váy áo mới thưởng hoa xuân rồi cũng nên. Tiếc rằng, bà không được kiên định cho lắm, bà vẫn cần những lời tán dương của đám đông để vuốt ve cái tâm lao xao của mình. Bà đã điên đến mức ban ngày không nuốt trôi cái gì thì chớ, buổi tối, cậu Gia còn tìm gặp thầy bu thưa chuyện:

- Thưa thầy bu, mấy ngày qua, cậu đã suy nghĩ kỹ rồi. Cậu vẫn muốn huỷ hôn với Ngọc Bội.

Ông Hoàng Hợp lúc bấy giờ khéo còn điên hơn cả vợ. Ông quát um lên:

- Cậu nghĩ kỹ rồi sao cậu phát biểu ngu thế? Nghĩ thêm đi! Nghĩ đến khi nào khôn ra thì hẵng trình bày!

 


Advertisement
x