Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [12]

Bách Gia thành thật chia sẻ:

- Bẩm thầy, nếu như phải nghe theo lời thầy mới là khôn thì chắc kiếp này cậu vĩnh viễn ngu, không có quyền trình bày gì hết.

- Tôi nuôi cậu ăn học, tìm sư phụ tốt dạy cậu để đến khi trưởng thành, cậu trả treo tôi hả? Cậu có làm quan lớn đi chăng nữa thì cậu vẫn là phận làm con, thầy bu đặt đâu thì cậu phải ngồi đó, hiểu chửa?

- Bẩm thầy, từ thuở lọt lòng, chuyện gì cậu cũng nghe theo ý thầy. Thầy kêu ôn văn, cậu ôn văn. Thầy bảo luyện võ, cậu luyện võ. Trong khi tụi con nít nhà hàng xóm được đi thả diều thì cậu đã phải gánh trên lưng giấc mộng của thầy...

Ông Hoàng Hợp cắt ngang lời con trai:

- Nhà chúng ta nhiều đời làm ăn buôn bán, tuy giàu nứt đố đổ vách nhưng không được người trong trấn nể phục vì ít chữ. Chúng ta cần một người đỗ đạt cao để được nở mày nở mặt. Cậu là trưởng nam, cậu không gánh trên lưng trách nhiệm làm rạng danh gia tộc thì ai gánh thay cậu mà cậu còn đôi co?

- Cậu không dám đôi co với thầy. Cậu chỉ muốn được quyết định chuyện hôn sự của mình.

- Muốn quyết sao không quyết từ mấy năm trước? Cứ dùng dằng mãi, lỡ dở đời con gái nhà người ta rồi bây giờ mới đòi từ hôn, cậu ác nó vừa thôi!

- Bẩm thầy, trong suốt nhiều năm liền, cậu ngu muội tưởng rằng phàm là chuyện thầy bu cẩn trọng tính toán thì ắt hẳn sẽ là chuyện tốt. Hôn ước giữa cậu và Ngọc Bội đã có từ mười năm trước nhưng bây giờ cậu mới phản đối là cậu sai, cậu xin nhận trách nhiệm về mình. Tuy nhiên, tuyệt đối không có chuyện cậu dùng dằng làm lỡ dở đời con gái nhà ai hết. Trước khi gả về An Lạc, cậu chưa từng gặp riêng cô nương nào. Ngọc Bội mặc dù đã có hôn ước với cậu nhưng số người muốn hỏi cưới nàng vẫn nhiều không đêm xuể. Việc cậu từ hôn không những không làm ảnh hưởng đến nàng mà còn tạo cơ hội cho nàng chọn được người chồng tốt hơn.

Bà Lưu Ly khuyên nhủ Bách Gia:

- Cậu khờ quá! Ngọc Bội chỉ thương một mình cậu. Ngoài cậu ra, trong mắt nàng không có ai tốt cả.

- Nàng mới gặp cậu vài lần trong các bữa tiệc của nhà họ Hoàng, sao có thể thương cậu nhiều đến thế? Có chăng, nàng thương là thương Trấn phó Sơn Nam.

Hắn nhận định. Ông Hợp quát lớn:

- Cậu im miệng! Trẻ ranh mà bày đặt nhìn người hả? Tôi nói cậu nghe, cậu còn non và xanh lắm! Ngọc Bội dẫu có để ý tới chức quan Trấn phó của cậu thì cũng là lẽ thường tình. Nàng là con gái nhà phú hộ, xinh đẹp yêu kiều, nàng có quyền kén chọn.

Bách Gia cười khổ. Hắn từ khi trao đổi thư từ với Mễ Đình thì đã chẳng còn thấy nữ nhân nào thực sự xinh đẹp nữa rồi. Hồi đó, còn chưa gặp mặt, nhưng chỉ ngắm bức tranh nàng gửi kèm trong thư, hắn đã thấy nàng duyên dáng quá đỗi. Mặc dù nàng đã dùng mực đỏ để vẽ mụn, nhưng mụn nhiều đến mấy thì cũng chẳng thể che được nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Có nữ nhân nào bạo dạn như nàng? Chẳng những tự vẽ lại dung nhan của mình gửi cho hắn mà còn đính kèm lời giải thích:

“Em xấu tệ. Cậu chịu khó ngắm tranh trước cho quen mắt, đến lúc gặp đỡ sốc.”

Ở bức thư thứ hai, nàng kể chuyện thầy bu bỏ nàng đến chân trời mới rồi. Nhưng nàng không giận họ, bởi vì họ đã hứa kiếp sau sẽ quay lại tìm nàng và sẽ sống thật lâu bên nàng, cưng chiều nàng như bảo bối. Nàng tự nhận bản thân mình hơi lười, chỉ mỗi làm ruộng, may vá và mấy việc lặt vặt trong nhà thôi cũng đủ khiến nàng đau lưng, nhức vai rồi. Vậy mà, chỉ vì muốn viết thư cho hắn, nàng đã đến trường Thiện Nữ học chữ. Ngôi trường này do Nguyệt Thiện, phu nhân của Trấn thủ An Lạc thành lập. Nguyệt Thiện là nữ nhi của Đại tướng quân, năm tuổi đọc thông viết thạo, bảy tuổi bắt đầu luyện võ, đến năm mười sáu đã dũng cảm theo cha xông pha chiến trận. An Trí có mấy miếng võ mèo, ăn nhằm gì so với phu nhân? Hắn mà dám bước chân đến lầu xanh, xác định sẽ bị vợ lôi về đánh cho nhừ tử. Sổ sách trong phủ do Nguyệt Thiện quản lý, An Trí e rằng đến hết kiếp này cũng không gom đủ tiền nộp cho quỹ An Vui để rước vợ bé.

Bách Gia ngược lại không thiếu tiền, Mễ Đình lại chẳng hề giỏi võ, nhưng cho dù phải đi hết kiếp này cùng với một người đàn bà, hắn cũng không cảm thấy thua thiệt như An Trí hay ca thán. Bởi vì, người đàn bà ấy... chính là nàng. Do cuộc trao đổi với thầy bu chẳng đi về đâu, Bách Gia quyết định đem một trăm lượng vàng tới nhà Ngọc Kiến tạ lỗi, đồng thời thẳng thắn đề nghị huỷ hôn. Ngọc Kiến thấy vàng mắt sáng như sao, nhưng nghe chuyện huỷ hôn, gương mặt ông liền tối đen như mực.

Ngọc Kiến nhiều năm bán trà cho các quan lớn thành ra nguồn tin của ông cũng khá phong phú. Bách Gia mọi mặt đều vượt trội hơn Sơn Hào, thế nhưng Hoàng thượng lại đích thân chỉ định hắn ngồi vào chiếc ghế Trấn phó, có thể ngầm đoán được người không muốn hắn ở lại Sơn Nam lâu dài. An Lạc nhỏ bé càng không thể trói buộc hắn. Tương lai của Bách Gia có lẽ thuộc về chốn kinh thành xa hoa tráng lệ. Ngọc Kiến ngu gì đâu mà để xổng mất chàng rể quý? Tuy nhiên, một trăm lượng vàng đã vào cổng thì cũng không thể lọt ra được, Ngọc Kiến thảo mai bảo:

- Trấn phó đã có lời, thảo dân đâu nỡ làm khó người.

Như sợ vàng sẽ có cánh mà bay mất, Ngọc Kiến vội vã sai người làm khiêng mấy thùng vàng nặng trĩu cất vào kho rồi đề nghị:

- Chuyện huỷ hôn xin Trấn phó tạm thời giữ bí mật, kẻo ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngọc Bội. Khi nào Ngọc Bội tìm được ý chung nhân, chúng ta thông báo tin này ra ngoài vẫn chưa muộn.

Bách Gia lạnh lùng tuyên bố:

- Chỉ cần ông ký và điểm chỉ vào giao kèo đồng ý huỷ hôn thì không thành vấn đề.

Ngọc Kiến chửi thầm trong bụng, nom cái mặt Bách Gia rõ trẻ mà cái tính hắn cẩn thận như cụ già. Thôi được, ký thì ký, điểm chỉ thì điểm chỉ, đời còn dài, thiếu gì cách lật lọng? Xét về độ lươn lẹo thì Trấn phó tuổi gì mà đòi so với Ngọc Kiến? Tự dưng có của bơi vào nhà, thật là ngày tốt quá nha! Ngọc Kiến vui đáo để, con gái ông ngược lại buồn thê thảm. Nghe tin Trấn phó đích thân đến phủ, nàng còn tưởng hắn nhung nhớ mình, ai ngờ đến để huỷ hôn. Nàng xin gặp riêng, hắn một mực không chịu vì sợ điều tiếng. Nàng ngỏ ý cho con Bỉ đi cùng, hắn mới đồng ý rẽ sang vườn mai.

- Bao nhiêu năm qua, cậu không hề đả động gì tới hôn ước của hai ta, tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự sắp đặt của thầy bu. Sao vừa mới tới An Lạc một thời gian, cậu đã vội vàng đưa ra quyết định?

- Cậu đã gả đi rồi. Phàm là chuyện khiến vợ không vui, phận làm chồng tốt nhất nên khẩn trương.

- Mễ Đình không vui vì em sao?

- Không hẳn là do em. Nàng có vẻ không thích đàn ông nhiều vợ.

- Cậu là đàn ông, chuyện trong nhà, đừng để đàn bà quyết.

- Miễn là quyết định đúng đắn thì phân biệt gì đàn bà với đàn ông?

- Không rước thêm vợ sao lại là chuyện đúng đắn?

- Tại nhà chật rồi em.

- Đất đai rộng thênh thang, cậu muốn thì xây thêm mấy cái nhà mà chả được.

- Đất rộng nhưng tim chật.

Bách Gia nói ý rồi lạnh lùng rời đi. Ngọc Bội ngẩn người. Trong tim… xây được nhà sao? Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng muộn phiền khó tả. Bách Gia mấy bữa nay cũng không được vui cho lắm, thân ở Sơn Nam mà sao tim lại cứ hướng về người ở An Lạc? Tết này, nàng tới làng An Vui gói bánh chưng, chắc vui lắm! Chắc nàng chẳng nhớ gì đến hắn đâu. Chỉ là thằng chồng hờ tới ở nhờ ba năm thôi mà, nhớ làm chi cho mất công? Lòng dạ đàn bà đúng là không tin được, trước khi cưới thì thư từ liên tục, đầu thư hỏi thăm sức khỏe, giữa thư dặn sống vui vẻ, cuối thư còn chúc an lạc. Ấy thế mà vừa rước được chồng về vài bữa, nàng đã sinh kiêu mà lạnh nhạt. Sơn Nam thiếu gì trai trẻ đến An Lạc ở rể, xem người ta kia kìa, có người được vợ đưa về thăm thầy bu, có người về quê ăn Tết một mình cơ mà mới chiều Mồng Hai đã được vợ đem kiệu đến rước. Còn Bách Gia ấy à, ăn dầm nằm dề ở phủ Ly Hợp đến tận Rằm tháng Giêng cũng không có nổi một lá thư thăm hỏi.

Xem chừng cái câu thương hắn cũng chỉ là lời nói chót lưỡi đầu môi. Gì mà chỉ mình nàng thương hắn thôi? Rồi chả biết nghe tin đồn ở đâu lại còn tỏ vẻ hiểu biết xong bảo hắn thương Ngọc Bội nữa chứ. Hắn mà thương Ngọc Bội thật thì hắn chịu lấy nàng chắc? Người đâu mà chả biết suy luận gì cả, chỉ giỏi đi gói bánh chưng thôi. Có mỗi chuyện gói bánh chưng bé tí xíu mà sao hắn phải để bụng thế nhỉ? Hắn từ khi nào trở nên nhỏ nhen như vậy? Làng An Vui toàn người già và trẻ nhỏ, nàng qua đó phụ giúp họ cũng tốt mà. Chỗ đông người như vậy, gái đã có chồng như nàng sao dám đi quá giới hạn với nam nhân khác? Hắn tự động viên bản thân mình chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Ngặt nỗi, cái tính cẩn thận lại phản bội hắn. Hắn khi trở về An Lạc, việc đầu tiên là tới làng An Vui phát phong bao lì xì cho mọi người, tiện thể hỏi dò mấy đứa con nít tin tức của nàng. Nghe tụi nhóc kể chuyện chị Đình không cẩn thận bị dây lạt buộc bánh chưng cứa vào tay, cậu Tuấn Trường sốt ruột giã lá thuốc đắp cho chị, Bách Gia tưởng như sợi dây lạt đó vừa cứa luôn vào gan mình. Hắn thực sự... tức ứa gan luôn rồi!

Hắn đen mặt phi ngựa tới trấn đường An Lạc bàn chuyện tuyển quân với Trấn thủ. Tuy An Trí đã cho dán thông báo khắp nơi nhưng hiện tại, đội quân Gia Trí mới có vỏn vẹn một trăm người. Bách Gia điềm tĩnh bảo An Trí đừng quá sốt ruột, chuyện đại sự, không thể thành trong một sớm một chiều. Trong thời gian tới, hắn sẽ dốc sức huấn luyện binh lính để Rằm tháng Hai, đội quân Gia Trí có thể khoe tài tại lễ hội Hào Kiệt An Lạc, nhằm thu hút sự chú ý của dân chúng. Hắn cũng vì chuyện này mà suốt một tháng liền ăn ngủ tại doanh trại An Lĩnh cùng binh lính.

Một trăm người bị sự tận tình của Bách Gia làm cho cảm động, ngày đêm ra sức luyện tập. Bọn họ tại lễ hội đông đúc hết mình phô diễn võ nghệ. Những tràng pháo tay kéo dài không ngớt, thanh niên trai tráng đua nhau xếp hàng đăng ký gia nhập đội quân Gia Trí và cả nụ cười giòn giã của An Trí cũng không thể khiến Bách Gia vui lòng. Lễ hội lớn như vậy, người ham vui như nàng cớ sao lại bỏ qua? Hắn từ sáng sớm đã dõi theo đám đông, tìm hoài mà chẳng thấy bóng hình thương nhớ! Cả trấn ai chả biết tháng vừa rồi hắn ở doanh trại, mọi người ghé qua thăm hỏi suốt mà. Đến người bận rộn buôn bán như Tây Đông cũng tới An Lĩnh vài lần, khi thì cho binh lính giỏ trứng, lúc lại cho mấy tấm vải may đồ. Hắn thông qua Tây Đông hỏi thăm tình hình của Mễ Đình, nhận được tin nàng nhận may cho Tuấn Trường một trăm bộ y phục, gương mặt liền thoáng nét buồn. Đi bộ từ nhà tới doanh trại mất nửa canh giờ, nàng bận bịu không tới thăm hắn được, hắn có thể hiểu. Nhưng hôm nay, lễ hội cách nhà có vài bước chân, nàng cũng không chịu lộ diện, quả thực khiến hắn thất vọng.

Hắn bực bội đi thẳng về nhà. Hắn muốn hỏi xem trong lòng nàng, rốt cuộc hắn là cái thứ quái quỷ gì? Thế nhưng, cảnh tượng vườn tược xơ xác, sân sướng đầy mảnh sành vỡ, bếp củi lạnh tanh không có đốm than hồng thực sự khiến hắn bàng hoàng. Hắn chạy vội vào trong nhà. Nàng đang nằm co ro trên giường, chân tay mặt mũi đều có vết bầm. Hắn về nàng cũng không biết. Mắt nàng lờ đờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn hốt hoảng lao đến bên nàng, bế xốc nàng dậy. Nàng được hắn ôm trong lòng thì tủi thân bật khóc tức tưởi. Tim hắn như bị bóp nghẹt. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dẫu là chuyện gì thì cũng tại hắn. Nếu hắn không chấp nhặt tiểu tiết, tranh thủ ghé qua nhà thì có lẽ nàng sẽ không phải chịu nhiều ấm ức đến thế!

 


Advertisement
x