Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [19]

Tây Đông chẹp miệng, nàng đâu cần Trấn thủ An Lạc khen thưởng, nàng chỉ cần Trấn phó Sơn Nam để mắt đến mình thôi. Nam nhân nàng thương kể ra cũng nổi bật quá thể, các chị em quan tâm đến hắn ghê lắm. Doanh trại An Lĩnh có năm phòng ăn lớn, hắn đi vào phòng nào thì phòng ấy ắt sẽ có đông người chạy tới phục vụ nhất. Các chị em thi nhau gắp thức ăn ngon cho hắn. Vợ hắn cũng có mặt tại đây mà còn chẳng thể chen chân vào đám đông để được ngồi cạnh chồng. Nàng tiu nghỉu bê khay cơm ra chỗ khác. Tuấn Trường phấn khởi đề nghị:

- Ăn trưa cùng nhau nhé!

Mễ Đình ngạc nhiên hỏi:

- Ơ? Sao cậu lại ở đây?

Thấy Tuấn Trường liếc nhìn những chiếc khay đựng cơm bằng gỗ mới tinh, Mễ Đình tủm tỉm hỏi:

- Cậu lắm mối làm ăn thế này thì tiền để đâu cho hết?

- Đình cứ chọc cậu, đồ bán cho doanh trại thì cậu chỉ lấy công làm lãi thôi. Cậu chưa giàu đến mức không có chỗ để tiền, nhưng vẫn thừa sức lo cho Đình đấy!

- Cậu nói chuyện cẩn trọng giúp em với ạ, để chồng em nghe thấy thì không hay đâu.

- Chồng hờ mà, em quản làm chi? Sớm muộn gì hắn cũng về Sơn Nam cưới vợ thôi.

Xem ra tin đồn về đám cưới giả của Mễ Đình thực sự đã lan rộng khắp trấn An Lạc rồi. Từ sáng tới giờ, nàng bị mọi người trêu hoài luôn à. Chị Tây Đông đích thân múc cho nàng một bát canh cá, đon đả mời:

- Ăn đi cho bổ!

Tuấn Trường hạch sách:

- Không múc canh cho cậu à?

- Nồi canh to tổ bố kia kìa, cậu thích ăn thì tự phục vụ, tôi không phải con ở nhà cậu, nghe chửa?

Mễ Đình phì cười, cái cách chị Tây Đông trả treo cậu Tuấn Trường và cả cái cách chị ấy ngúng nguẩy bỏ đi sao mà dễ thương đến thế? Bát canh chị múc cho Mễ Đình thơm quá cơ, nhưng nàng mới chỉ nếm thử một thìa đã thấy khác lạ. Canh không chua nhẹ thanh mát, cũng không hề chua loét, nó cứ chua lạ lùng kiểu gì ý. Tuấn Trường thấy Mễ Đình mãi không chịu múc thìa canh thứ hai liền đề nghị:

- Không ăn được chua thì để cậu ăn cho.

- Đừng cậu, canh này lạ lắm, cẩn thận kẻo đau bụng.

Mễ Đình khuyên nhủ. Tuấn Trường gạt đi:

- Ôi dào! Bao nhiêu người ăn canh rồi có sao đâu? Đình đừng lo xa!

Mễ Đình thấy Tuấn Trường ăn hết sạch bát canh cá một cách ngon lành liền tự trách bản thân mình nhiều chuyện. Chẳng biết từ khi nào, nàng đã nhiễm tính lo xa của chồng? Nàng cúi xuống tập trung ăn cơm, được một lát thì nghe tiếng gọi:

- Đình... này...

Nàng ngẩng đầu lên hỏi:

- Sao vậy cậu?

Đối diện với đôi mắt long lanh của Mễ Đình, Tuấn Trường hơi tiếc nuối. Lâu lắm mới có dịp ăn trưa cùng nàng, hắn muốn ngồi bên nàng lâu hơn một chút. Hắn cố hít một hơi thật sâu rồi lấy hết dũng khí bảo:

- Không... không... sao...

- Dạ.

Hắn quả quyết:

- Cậu... chắc là... sẽ… nhịn... được thôi.

Nàng tò mò hỏi:

- Nhịn gì vậy cậu?

Trán Tuấn Trường nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ bừng ra rồi mà hắn vẫn cố gắng đáp:

- Nhịn... chuyện... đại... sự... em ạ.

Mễ Đình chẳng hiểu gì. Nàng vừa ăn hết cơm trong khay thì lại nghe hắn gọi:

- Đình ơi! Đình à!

- Lại sao vậy cậu?

- Cậu... có khi... gấp... lắm... rồi...

- Chuyện đại sự á cậu?

- Ừ. Cậu... phải... đi đây... tạm... biệt... Đình!

Giọng Tuấn Trường bi thương ghê lắm, cũng tại hắn chủ quan không nghe lời Mễ Đình nên mới bị đau bụng. Từng cơn đau quằn quại như từng cơn sóng dữ tợn muốn nuốt chửng thân trai nhỏ bé. Chẳng bị chó đuổi nhưng hắn vẫn chạy thục mạng. Giải quyết xong chuyện đại sự, thấy bụng mình còn nhâm nhẩm đau, hắn tính đi xuống bếp xin Phạm Tuấn ít thuốc. Ngặt nỗi, còn chưa kịp mở cửa bếp, hắn đã nghe thấy hai bà tám buôn dưa:

- Chị Tây Đông có nhớ cho mẻ hỏng vào bát canh của con Đình không vậy?

- Có chứ! Nhiều con mẹ trong xóm đẻ xong liền hóa lú, cơ mà chị dù vất vả đến mấy vẫn vô cùng minh mẫn nha em!

- Chị của em đỉnh quá! Mọi người trong doanh trại đều ăn canh cá nhưng chỉ một mình con Đình bị đau bụng thì chắc không liên quan gì đến chị em mình đâu nhỉ?

- Ôi dào! Khay cơm của con Đình có đến năm món. Ngu ngơ như nó làm sao mà biết được món nào có vấn đề? Em khỏi lo bò trắng răng!

- À, vâng, thế thì em yên tâm rồi. Chị có dùng hũ mẻ hỏng nữa không để em đem đi đổ ạ?

- Đổ đi em, nhớ rửa cái hũ cho sạch.

- Vâng ạ. Tình hình này, thầy bu con Đình có sống lại để hoài nghi chị em mình thì cũng chẳng tìm được chứng cứ, chị yêu nhỉ?

- Hiển nhiên!

Phương Nhi hớn hở cầm lấy hũ mẻ, tiếc rằng, nàng còn chưa kịp đổ đi thì Tuấn Trường đã đạp cửa đánh rầm một cái rồi điên người xông vào bếp quát lớn:

- Hai con mặt giặc! Tụi mày chia nhau nốc hết hũ mẻ cho cậu!

Tây Đông cáu bẳn chửi:

- Tưởng cậu phong độ thế nào, hóa ra chỉ là cái loại đàn ông nghe lỏm, hèn hạ muôn kiếp!

- Còn hơn mày, đã xấu xí, hôi hám, còn bẩn tính. Đàn bà như mày, cậu tởm muôn kiếp! Cho mày ăn mẻ hỏng vẫn còn nhẹ chán!

Phương Nhi nhát gan hơn Tây Đông nên nàng không dám chửi ngoa, chỉ nhỏ nhẹ trình bày:

- Mẻ... hỏng... rồi... ạ.

- Cậu cóc cần biết. Tụi mày dám trái lệnh cậu thì cậu dám đem hũ mẻ tới từng phòng ăn để kể cho mọi người nghe về hành động tanh tưởi của tụi mày.

Phương Nhi lo lắng bảo Tây Đông:

- Cậu Trường nói là làm đó chị! Em không muốn bị binh lính trong doanh trại khinh rẻ đâu. Chưa kể, Trấn phó Sơn Nam mà biết chuyện này thì chắc chị em mình xong đời luôn đó!

Tây Đông tỉnh bơ bảo:

- Hũ mẻ bé tí ý mà, em nốc hết cũng chẳng chết được đâu. Cố lên Nhi!

- Sao em phải nốc mẻ một mình?

- Em còn trẻ, bụng em tốt. Thôi thì em cố giúp chị đi, sau này, chị sẽ nhớ ơn em.

- Không! Em không cần sau này chị nhớ ơn em. Chị em tình thâm, điều em muốn là hiện tại, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Cậu Tuấn Trường! Mau giúp em giữ chị Tây Đông!

Có sự trợ giúp của Tuấn Trường, Phương Nhi dễ dàng bóp miệng người chị thân yêu, tống vào miệng chị một thìa mẻ to tướng. Đợi chị nuốt xuống hết, nàng mới ăn thìa mẻ của mình. Hai chị em cứ như vậy mà chịu phạt. Bọn họ còn chưa ăn hết một nửa hũ mẻ, trong bếp đã vang lên những tiếng bum bủm, có tiếng nho nhỏ giống như tiếng đũa cả gõ vào mâm cơm, lại có tiếng to tưởng chừng tiếng trống. Phương Nhi nhắc nhở đầy ẩn ý:

- Trống chị Tây Đông đánh hơi vang đấy ạ!

Tây Đông cáu kỉnh phủ nhận:

- Dở hơi à? Chị từ thuở trăng tròn đã thanh tao khí chất hơn người, làm sao có thể hành xử dữ dội như thế được? Có mà em dám làm không dám nhận ý!

- Chị hiểu nhầm em rồi chị yêu ơi! Tuy em không được thanh tao như chị nhưng em cũng thuộc dạng đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên, chẳng thể nào mà vô tư hào sảng được như vậy đâu chị!

Tây Đông và Phương Nhi cùng nhìn Tuấn Trường dò xét. Hắn quát ầm lên:

- Thì sao? Cậu là nam nhi đại trượng phu, ăn to, nói lớn, đánh mạnh, vô tư hào sảng hơn người, có gì đâu mà lạ? Thích ý kiến à?

Tây Đông và Phương Nhi cùng lắc đầu nguầy nguậy. Tuấn Trường bực bội lườm hai nàng. Một mùi hương không được thơm tho cho lắm đã tràn ngập khắp căn phòng, cả ba không ai bảo ai, đồng loạt lao ra ngoài. Bọn họ đi lâu đến mức khi quay lại thì mọi người đã ăn trưa xong, bát đũa cũng rửa sạch sẽ đâu ra đấy rồi. Mấy chị em đang ngồi hóng gió, trông thấy ba người mặt mũi tái xanh liền quan tâm hỏi han:

- Trường! Đông! Nhi! Sao vậy? Trúng gió à?

Nhi và Đông tức Trường khủng khiếp mà không dám hé răng nửa lời. Trường tươi cười bảo:

- Còn hơn cả trúng gió tụi bay ạ!

Trân Bảo tò mò hỏi:

- Ủa? Gì mà ghê vậy?

- Ôi dào! Chạy nhiều quá... bị mất nước ý!

Phát ngôn của Tuấn Trường khiến cả bọn cười sặc. Mễ Đình sốt ruột chạy đi lấy nước cho Trường, Đông và Nhi. Trong khi hai người đàn bà căm ghét Đình vì họ cho rằng nàng giả bộ tốt bụng thì người đàn ông còn lại chẳng nghĩ gì, chỉ vừa uống nước vừa thấy ấm lòng.

- Đình về chưa? Về cùng cậu nha!

Tuấn Trường rủ rê. Huệ Quỳnh trêu chọc:

- Con Đình nên tranh thủ bồi đắp tình cảm với cậu Trường đi, chứ không đến lúc cậu Gia về Sơn Nam, mày lại ế như xưa thì tủi.

Thúy Hằng lên tiếng bênh vực:

- Con Quỳnh chỉ giỏi lo hão! Con Đình bây giờ mặt xinh da trắng, ra đường một cái là ối trai nhòm, ế thế nào được mà ế?

Mễ Đình đỏ mặt chạy ra chuồng ngựa. Gia Mã gặp mợ nhà nó thì vui ghê lắm. Cậu nhà nó cũng vui, nhưng cậu không thật thà như nó, cậu cứ phải giả bộ lơ đẹp mợ cơ. Mợ xuống nước xin xỏ cậu:

- Cho em về cùng nha!

Bách Gia lặng thinh. Mễ Đình phụng phịu bảo:

- Đi bộ từ đây về nhà mỏi chân lắm!

Bách Gia vẫn lặng thinh. Hắn muốn nghe nàng nhõng nhẽo thêm một lúc nữa. Tiếc rằng, Tuấn Trường đã lớn tiếng gọi:

- Đình! Đình ơi! Lên ngựa của cậu nè! Trường Mã khỏe gấp vạn lần Gia Mã luôn nè!

 


Advertisement
x